Nadal: Từ cậu bé thành chiến binh (Kỳ 33)

Nadal đã bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp ở độ tuổi của những cậu bé.

Tôi được huấn luyện khi còn là thiếu niên cũng giống như cách tập luyện thường ngày: Tập với cường độ cao như khi thi đấu thực sự. Nếu tôi cần phải động lực gì đó để thúc đẩy mình, Forcades có phương pháp của ông. Để tăng tính chiến đấu cho tôi, Forcades thường nói điều gì đó giống như, “Cậu có biết Carlos Moya (cũng là tay vợt mà ông huấn luyện) có thể tập thế này 10 lần trong 30 giây hay không? Được thôi, nếu hôm nay cậu mệt thì hãy dừng lại ở con số 8.” Và tất nhiên sau đó, tôi sẽ bực mình mà tập đến 12 lần bài tập ấy.

Cha tôi và các chú là những người cao lớn và là những người đàn ông mạnh mẽ, vậy nên không có gì quái đản nếu tôi phát triển cơ thể trở thành một vận động viên tràn đầy sinh lực, nhưng tôi muốn nâng cao các nấc thang tennis nhanh hơn nữa. Tôi cần phải nỗ lực đặc biệt trong giai đoạn thiếu niên để xây dựng sức mạnh của mình và tranh đấu với những đối thủ đã trưởng thành trước khi thi đấu chuyên nghiệp. Vài năm trôi qua tôi thấy bản thân mình chỉ chơi với những người cùng tuổi hoặc ít tuổi hơn mà thôi.

Nadal: Từ cậu bé thành chiến binh (Kỳ 33) - 1

Nadal tập luyện với cường độ cao ngay từ khi còn nhỏ

Chiến thắng đầu tiên của tôi trước một tay vợt chuyên nghiệp diễn ra tại giải Mallorca Open thuộc hệ thống ATP Tour, 2 tháng trước sinh nhật thứ 16 của tôi, trận đấu với tay vợt người Paraguay Ramon Delgado hạng 81 thế giới (6-4, 6-4), người hơn tôi tới 10 tuổi. Nhờ chiến thắng này mà tôi có bước tiến tới những giải đấu thuộc hệ thống Futures, hạng đấu thấp hơn hệ thống ATP Tour, nơi mà tôi đã vô địch 6 giải đấu liên tiếp sau đó. Thành tích ấy đưa tôi đến các giải đấu thuộc hệ thống Challenger, nơi những tay vợt có thứ hạng từ 100 đến 300 tranh tài. Bây giờ tôi sẽ phải đối đấu với những tay vợt 20, 22 hay 24 tuổi. Tôi kết thúc mùa giải 2002 khi mới 16 tuổi rưỡi ở vị trí 199 thế giới.

Đầu năm 2003, chưa đầy một năm sau khi có chiến thắng đột phá với Delgado, tôi đã thi đấu ở 2 giải ATP World Tour ở Monte-Carlo và Hamburg. Trong giải đấu đầu tiên tôi đã giành được 2 chiến thắng còn vang dội hơn nhiều trước Delgado: Tôi đánh bại Albert Costa, người từng giành Roland Garros 2002 và sau đó là người bạn cũng như cố vấn của tôi sau này, Carlos Moya. Họ là những tay vợt trong tốp 10 thế giới và đều từng giành Grand Slam. Trong vòng 4 tháng, tôi nhảy vọt từ thứ 199 lên 109 thế giới. Nhưng tôi cũng trải qua khoảng thời gian tồi tệ khi bị chấn thương vai khi tập luyện và phải mất 2 tuần để hồi phục khiến tôi không thể lần đầu tiên dự Roland Garros. Nhưng sau đó tôi đã lần đầu tiên thi đấu tại Wimbledon và đi tới vòng 3. Hiệp hội quần vợt nhà nghề ATP bình chọn tôi là “Gương mặt mới của mùa giải 2003”. Tôi vẫn là một thiếu niên rất vội vàng, hiếu động thái quá, vẫn tập luyện điên cuồng như thể đang thi đấu.

Đến năm 2004 cơ thể tôi như rền rĩ, “Đủ rồi đấy!” Bước tiến của tôi bị cắt đột ngột vì vết nứt nhỏ ở xương bàn chân trái khiến tôi phải nghỉ thi đấu từ tháng 4 đến tháng 7. Nghĩa là chẳng còn Roland Garros cũng như Wimbledon. Tôi đã leo lên số 35 thế giới và việc trở lại, hồi phục nhịp điệu thi đấu sau khoảng thời gian dưỡng thương – lần đầu tiên trong sự nghiệp của tôi vì chấn thương, trong số nhiều lần sau này khi nó trở lại – không hề dễ dàng. Vào thời điểm đó, mọi thứ đáng thất vọng kinh khủng nhưng trong một thời gian dài, nó có thể không phải là một điều xấu. Bởi vì cơ thể yếu đuối theo quan điểm của tôi, lại làm cho tâm trí mạnh mẽ hơn. Và có thể tinh thần trong tôi cần có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Sự động viên và hỗ trợ của gia đình và cách chú Toni đã lập trình buộc tôi phải chịu đựng nghịch cảnh khiến tôi không quá tuyệt vọng ngay cả ở thời điểm tôi khao khát chiến thắng và quyết tâm sẽ làm mọi thứ để giành chiến thắng, và tôi ngày càng trở nên vững vàng hơn.

Nadal: Từ cậu bé thành chiến binh (Kỳ 33) - 2

Nadal gia nhập quần vợt chuyên nghiệp từ khi mới 15 tuổi

Khoảng thời gian nghỉ thi đấu đó cho phép tôi hấp thụ một bài học mà những vận động viên dù là nam hay nữ cần phải chú ý: Chúng ta vô cùng vinh dự và may mắn được chơi môn thể thao mình thích, nhưng giá trị của đặc ân ấy chính là sự nghiệp của chúng ta không chấm dứt trong giai đoạn tuổi trẻ. Và tệ hơn nữa là chấn thương có thể ngăn cản sự tiến bộ của bạn bất cứ lúc nào, hay có thể một tuần tiếp theo bạn sẽ buộc phải nghỉ thi đấu sớm. Điều đó có nghĩa là đầu tiên bạn phải tận hưởng những gì mình đang làm và thứ hai, nhớ rằng cơ hội sẽ chỉ đến với bạn một lần và có thể sẽ không lặp lại lần nữa. Đó như thể là lần cuối cùng của bạn. Chú Toni đã truyền tải thông điệp tới tôi trong những lời nói; bây giờ, khi tôi đang phải sốt ruột vì chấn thương, tôi cảm thấy nó xuất hiện cả trong máu thịt của mình. Thời gian cứ trôi qua như thể phát ra âm thanh chiếc đồng hồ kêu tích tắc trong đầu của bạn.

Tôi biết rằng nếu tôi tiếp tục còn tập luyện ở cường độ cao nhất khi đã 29 hay 30 tuổi, đó quả thực là điều may mắn và hạnh phúc. Đây mới là chấn thương nghiêm trọng đầu tiên của tôi và nó đã giúp tôi biết với một vận động viên chuyên nghiệp, khi bạn trẻ tuổi thì sẽ nhanh bình phục hơn nhiều so với người khác. Điều đó giúp tôi ở trong trạng thái yên tâm hơn. Như cậu bạn Tomeu Salva nói, tôi đã nhanh chóng trở thành “tay vợt vừa già vừa trẻ”. Tôi luôn mang những giá trị lớn nhất đính kèm vào những trận đấu của mình và cố gắng chiến đấu cho từng điểm số trên sân.

Sau thảm bại tại US Open 2004 là chiến tích tại Davis Cup của Nadal. Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo vào 11h thứ Sáu 12/7.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phong Lan ([Tên nguồn])
Tự truyện Nadal - Câu chuyện của tôi Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN