Nadal: Trái tim dẫn lối tennis (Kỳ 21)

Cuối cùng chính Rafa chọn tennis chứ không phải theo nghiệp bóng đá.

Tôi tập luyện 5 buổi một tuần và có những chuyến đi xa để thi đấu ở các giải ở châu Âu với những đối thủ trạc tuổi xuất sắc nhất trên thế giới. Dù vậy tôi vẫn tập luyện cùng đội bóng đá, sau đó thi đấu một số trận vào cuối tuần. Và như mẹ tôi vẫn nhắc nhở, đó là lý do vì sao sự chú tâm vào học hành của tôi lại bị phân tán. Phải từ bỏ một điều gì đấy, tôi không muốn đó là bóng đá. Ý nghĩ ấy làm trái tim tôi tan nát. Nhưng cuối cùng không có nhiều sự lựa chọn. Tôi biết và bố mẹ cũng biết rằng tôi không thể làm được mọi thứ.

Nỗi đau càng nhân lên gấp bội khi đội bóng của tôi có huấn luyện viên mới. Vị huấn luyện viên trước đó, người mà tôi yêu mến, đã hiểu tôi không thể có mặt ở mọi buổi tập của đội bóng trong mùa giải, nhưng ông vẫn hạnh phúc khi có tôi thi đấu trong đội vì tôi là chân sút hàng đầu. Vị huấn luyện viên mới giáo điều hơn. Ông nói rằng nếu tôi không trở lại tập luyện như những đồng đội khác, tôi sẽ không thể thi đấu. Nếu tôi lỡ mất dù chỉ một buổi tập, tôi sẽ bị loại khỏi đội. Đó là sự thật. Nhưng với những gì huấn luyện viên mới nói, mọi thứ đã khiến cuộc đời tôi rẽ sang trang khác.

Nadal: Trái tim dẫn lối tennis (Kỳ 21) - 1

Thế giới banh nỉ có thể đã khác nếu Nadal theo đuổi trái bóng tròn

Cha tôi nghĩ tôi có thể trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp xuất sắc. Ông nói khi tôi tập luyện, tôi chăm chỉ hơn nhiều những cậu bé khác. Và tôi có sự tự tin khác người hay một niềm tin điên cuồng vào khả năng đội bóng của mình có thể chiến thắng chống lại bất kỳ đối thủ nào. Nhưng tôi nghi ngờ tất cả mọi thứ, có lẽ cha tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng về tài năng của tôi như một cầu thủ bóng đá.

Tôi chơi tốt nhưng không phải là đặc biệt. Tennis mới là trò chơi mà tôi xuất sắc nhất, ngay cả khi tôi đam mê trái bóng tròn rất rất nhiều. Tôi là một phần của đội bóng vô địch quần đảo Balearic nhưng là nhà vô địch tennis lứa tuổi dưới 12 của Tây Ban Nha và cũng là á quân của lứa tuổi 14 cùng năm đó. Tôi ít hơn 1 tuổi so với đồng đội ở đội bóng nhưng thường kém hơn 2 hoặc 3 so với những đối thủ trong tennis.

Sự lựa chọn cũng phải được thực hiện và không có gì phải tranh cãi. Tôi chọn tennis. Tôi không hối tiếc và đó là quyết định đúng đắn của mình, và bởi vì tôi không phải là mẫu người so đo tính toán thiệt hơn với những gì không thể thay đổi. Và tôi nghĩ tôi biết mọi thứ sau đó sẽ tốt đẹp. Trên YouTube, bạn có thể xem video khi tôi trả lời phòng vấn trên truyền hình trong giải vô địch lứa tuổi dưới 14 của Tây Ban Nha. Sau khi giải thích về việc tôi luyện tập mỗi ngày từ 4 đến 8 tiếng buổi ngày, tôi đã nói: “Tôi yêu bóng đá nhưng nó chỉ là niềm vui.” Tôi như thể không phải là cậu bé 12 tuổi mà đang có cả một sự nghiệp phía trước.

Nadal: Trái tim dẫn lối tennis (Kỳ 21) - 2

Nadal yêu bóng đá nhưng tennis mới là sự nghiệp của Rafa

Chú Toni không dừng lại và cũng không có chút thương xót. Vào cuối một buổi luyện tập ở Manacor khi tôi 13 tuổi, tôi đã có ý tưởng ngu ngốc khi thử nhảy qua lưới và tai họa đã xảy ra. Tôi không phải là người cẩn thận một cách tự nhiên. Nếu tôi thể hiện sự thận trọng trên sân tennis thì đó là nhờ sự chăm chỉ tập luyện. Còn trong gia đình, tôi là người nổi tiếng vụng về. Mẹ đỡ đầu của tôi, mẹ Marilen, nhớ lại những buổi sáng Chủ nhật khi tôi còn nhỏ, cả gia đình lại đi ra ngoài bằng xe đạp, nhưng tôi không muốn tham gia. Tôi không cảm thấy thoải mái với một chiếc xe đạp và cả xe máy nữa. Cả hai là những phương tiện giao thông ưa thích tại khu vực phía Đông Mallorca nơi tôi sống, vì đường sá ở đây bằng phẳng, nhưng tôi luôn lo sẽ bị ngã và không bao giờ lựa chọn hai thứ ấy. Khi tôi nhận giấy phép lái xe, mẹ Marilen đã kêu lên: “Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất!” Tôi luôn chú ý mọi thứ và từ đó trở thành một tay lái cẩn trọng hơn bao giờ hết.

Cha đỡ đầu của tôi, cha Juan, nói tôi vụng về là thừa hưởng gen từ mẹ tôi, người mà khi còn nhỏ thường hay vấp ngã hoặc va đập vào bất cứ thứ gì. Đó là điều đã xảy ra với tôi sau buổi tập luyện ở Manacor hôm đấy khi tôi nhảy qua lưới. Tôi vấp vào lưới và ngã xuống, hạ cánh xuống đất với toàn bộ trọng lượng dồn lên cổ tay. Tôi bị bong gân và còn bị chảy máu nữa. Chú Toni chẳng có vẻ thương xót. “Cháu, Rafael, đầu cháu thật rỗng tuếch!”, ông nói. Cha đỡ đầu cũng có mặt ở thời điểm đó và bình thường ông vẫn thận trọng khi công khai chỉ trích chú Toni, nhưng lần này ông không nhịn được nữa. “Toni, cậu đã đi quá xa rồi đấy.” Cha đỡ đầu đưa tôi tới trung tâm y tế trong thành phố để băng bó vết thương. Ông nổi giận. Ông nói rằng chú Toni đã sai. Ông hiểu chú Toni nghiêm khắc với tôi vì những trận đấu phía trước nhưng với tất cả những gì đã diễn ra, chú Toni đã vượt quá giới hạn.

Toni Nadal luôn khắc nghiệt với Rafa nhưng cuối cùng ông vẫn đúng. Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo vào 11h thứ Sáu 17/5.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phong Lan ([Tên nguồn])
Tự truyện Nadal - Câu chuyện của tôi Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN