Nadal: Ký ức Davis Cup (Kỳ 34)

Kỷ niệm tại Davis Cup đầu tiên luôn ở trong suy nghĩ của Nadal.

Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra êm đẹp. Chưa đầy 1 tháng trở lại sau chấn thương trong năm 2004, tôi dồn sự tập trung của bản thân để đấu với Andy Roddick tại vòng 2 US Open ở New York. Roddick, nhà vô địch US Open một năm trước, là một tay vợt mạnh mẽ, một chàng trai tốt bụng và anh ấy thực sự là đối thủ quá lớn và quá tốt dành cho tôi hôm đó. Tôi đã cảm thấy chút bất ngờ và nhắc tôi nhớ rằng dù trong những thành công đã qua, tôi vẫn chỉ là một cậu bé đang lớn. Với tầm vóc hơn tôi rất nhiều, Roddick là tay vợt số 2 thế giới ngay sau Federer, người đã có vị trí số 1 vào năm ngoái. Tôi thi đấu với anh ấy trên mặt sân cực nhanh tại Flushing Meadow, mặt sân mà tôi vẫn cần phải tìm cách để kiểm soát nó. Tôi không thể giải mã những cú giao bóng uy lực của Roddick và nhận những đòn đích đáng với trận thua tồi tệ hơn sự tưởng tượng 6–0, 6–3, 6–4. Nhưng cơ hội để tôi phục thù đã tới vào giai đoạn cuối năm.

Nadal thảm bại trước Roddick tại US Open 2004

Sự kiện nổi bật trong mùa giải 2004 là tôi đại diện cho đất nước mình tại Davis Cup, giải đấu tương đương với World Cup ở môn bóng đá. Tôi có trận khởi đầu trong trận gặp Cộng hòa Czech khi mới 17 tuổi, và ngay lập tức tôi đã yêu thích giải đấu này. Lý do thứ nhất, vì tôi tự hào là người Tây Ban Nha, không phải đó là một câu nói lặp đi lặp lại, mà vì Tây Ban Nha là đất nước mà nhiều người dân vẫn mơ hồ về bản sắc dân tộc của họ và cảm thấy lòng trung thành đầu tiên phải đặt ở vùng miền của họ. Mallorca là nhà của tôi và luôn như vậy – Tôi nghi ngờ rằng mình sẽ chẳng bao giờ đi đâu – nhưng Tây Ban Nha là đất nước của tôi. Cha tôi cũng như vậy, bằng chứng là chúng tôi đều là cổ động viên cuồng nhiệt của Real Madrid, đội bóng lớn của thủ đô. Lý do thứ hai mà tôi yêu Davis Cup vì nó mang lại cho tôi cảm giác quen thuộc trong một tập thể, thứ mà tôi đã mất với nhiều tiếc nuối khi từ bỏ bóng đá để đi theo tennis khi mới 12 tuổi.

Tôi là người thích giao du và cần mọi người xung quanh, vì vậy thật là đặc biệt như vận mệnh – như sự sắp đặt của chú Toni – đã khiến tôi lựa chọn sự nghiệp là trò chơi đơn độc. Đây là cơ hội để tôi một lần nữa chia sẻ sự phấn khích cùng đồng đội, như ngày không thể quên được trong thời thơ ấu lúc tôi giành chức vô địch giải bóng đá quần đảo Balearic.

Nadal: Ký ức Davis Cup (Kỳ 34) - 1

Màn ra mắt của Nadal trước cổ động viên nhà tại Davis Cup

Tôi không có khởi đầu quá hứa hẹn trong cuộc phiêu lưu tại Davis Cup, khi đã thua 2 trận đầu tiên khi gặp các tay vợt người Czech, một trận đánh đơn và một trận đánh đôi (thua Jiri Novak 6-7(2), 3-6, 6-7(3) và cùng với đồng hương Tommy Robredo thua Jiri Novak và Radek Stepanek 4-6, 6-7(6), 3-6). Đó là mặt sân khó khăn với tôi, gần như là nhanh nhất: Mặt sân cứng trải thảm trong nhà, nơi sức cản không khí ở mức thấp nhất.

Nhưng cuối cùng tôi cũng nổi lên như một người hùng với chiến thắng trong trận chung kết và cả trận đấu quyết định. Nhìn chung tôi không thể ngủ quên trong chiến thắng và có thể sẵn sàng việc bị loại ra (kiểu như “Cậu ta làm gì ở đây khi mới bằng này tuổi đầu?”) như một lý do biện minh cho thất bại của đội tuyển. Nhưng khi bạn giành chiến thắng trong trận đấu có tỷ số sít sao 3-2 như ở Davis Cup, mọi thứ sẽ được gạt sang một bên và đó là may mắn cho tôi. (Nadal đánh bại Stepanek trong trận đánh đơn quyết định 7-6(2), 7-6(4), 6-3 giúp tây Ban Nha thắng Czech 3-2 ngay trên sân khách tại vòng 1 Davis Cup World Group 2004).

Nadal: Ký ức Davis Cup (Kỳ 34) - 2

Rafa sớm trở thành trụ cột trong đội tuyển Davis Cup Tây Ban Nha

Sau đó chúng tôi gặp Hà Lan ở tứ kết và tiếp tục thắng, nhưng không có công lao gì của tôi khi tôi chỉ chơi một trận đánh đôi và thất bại (cùng Robredo, thua John van Lottum và Martin Verkerk của Hà Lan 6-3, 6-2, 3-6, 2-6, 2-6 dù dẫn trước tới 2 set). Nhưng đến bán kết đối đấu với đội tuyển Pháp rất mạnh mọi chuyện đã khác hoàn toàn. Đó là lần đầu tiên tôi thi đấu cho đội tuyển Tây Ban Nha trên sân nhà, ở thành phố Alicante gần Địa Trung Hải, với đám đông người hâm mộ cổ vũ nhiệt tình theo cách mà tôi chưa bao giờ từng thấy.

Chúng tôi có một đội tuyển mạnh, dẫn đầu là Carlos Moya và Juan Carlos Ferrero, những tay vợt trong tốp 10 thế giới và Tommy Robredo, số 12 thế giới. Tôi đã thắng trận đánh đôi (cùng Robredo thắng Arnaud Clement và Michael Llodra 7-6(4), 4-6, 6-2, 2-6, 6-3) nhưng như sự sắp xếp của cả đội, tôi chẳng mong sẽ được đội trưởng cho thi đấu trận đánh đơn. Tôi không có tên nhưng Carlos bất ngờ không được khỏe và theo ý kiến của anh ấy, cả đội để tôi thay thế. Tôi chiến thắng thuyết phục (trước Arnaud Clement 6-4, 6-1, 6-2) và chúng tôi bước vào trận chung kết gặp đội tuyển Mỹ (Tây Ban Nha thắng Pháp 4-1 trong trận bán kết Davis Cup 2004).

Nadal góp công lớn trong chiến thắng tại Davis Cup 2004 của đội tuyển Tây Ban Nha. Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo vào 17h thứ Hai 15/7.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phong Lan ([Tên nguồn])
Tự truyện Nadal - Câu chuyện của tôi Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN