Nadal: Không bán linh hồn cho tennis (Kỳ 31)

Với Nadal, tennis là đam mê nhưng cũng chỉ là công việc mà thôi.

Tiger Woods là một tấm gương và nguồn cảm hứng cho tôi khi chơi tennis và cả golf nữa. Sự tập trung cao độ khi chơi golf khiến bạn bè nghĩ tôi đặt trò chơi lên tầm quá quan trọng. Sự khác biệt là họ chơi cho vui và tôi không thể chơi trò chơi nào mà không nỗ lực 100%. Điều này có nghĩa là khi tôi bước ra sân golf cùng bạn bè, cũng như khi tôi ra sân thi đấu với Federer, cảm xúc của con người sẽ phải ém lại. Tôi có một cụm từ vẫn sử dụng trước mỗi trận đấu để thiết lập ranh giới giữa sự đối địch và chấm dứt mối quan hệ tình cảm giữa chúng tôi. Tôi sẽ nhìn thẳng vào người bạn chơi golf của mình và nói, “Trận một mất một còn đúng không?” Tôi biết họ cười sau lưng mình vì chuyện đó nhưng tôi sẽ không thay đổi. Tôi dứt khoát không thân thiện trong trận golf, từ lỗ đầu tiên cho tới lỗ cuối cùng.

Nadal: Không bán linh hồn cho tennis (Kỳ 31) - 1

Nadal vẫn chơi hết mình ngay cả khi đó chỉ là một trận đấu vui vẻ trên sân golf

Đó là sự thật dù bạn có thể không cần có cường độ tập trung như trong tennis, môn thể thao mà nếu bạn để tâm trí lang thang đâu đó 3 hoặc 4 phút, bạn sẽ thua 3 hay 4 game. Chơi golf bạn có hơn 3 hoặc 4 phút giữa những cú đánh. Nhưng trong tennis bạn chỉ có chưa đầy 1 giây để quyết định sẽ tung cú đánh nào để giành điểm, hay một cú cắt bóng phòng thủ, hay lao lên lưới để vô lê. Chơi golf bạn có 30 giây trước trái bóng, để nghĩ xem chuẩn bị cú đánh tốt nhất như thế nào. Điều đó nghĩa là sẽ có đầy thời gian để đùa cợt và tán gẫu trong cả trận. Nhưng đó không phải là cách tôi thi đấu, ngay cả khi chơi với những người chú của mình, hay cậu bạn Tomeu Salva, và nhất là bạn trai của em gái tôi, một tay “scratch” (“Scratch Player” - (tay golf hdcp 0): Là người không nhận bất cứ điểm chấp nào, có “handicap” là 0 và phải khai báo).

Tâm trạng ấy của tôi học từ Tiger Woods. Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, tôi hầu như không nói một lời với đối thủ của mình, tôi chắc chắn không khen ngợi họ nếu đó là một cú đánh tốt. Họ phàn nàn, họ tức giận với tôi, chửi rủa về sự thô lỗ ấy. Họ nói tôi quyết liệt hơn cả khi đứng trên sân tennis, nơi mà tôi vẫn nở những nụ cười, điều mà tôi không bao giờ làm trên sân golf cho tới khi trận đấu kết thúc.

Sự khác biệt giữa tôi với bạn bè, một số người chơi golf tốt hơn tôi rất nhiều (tôi chỉ có “handicap” là 11) (“handicap” - (Điểm chấp/chênh): Lượng điểm mà người chơi được nhận để điều chỉnh khả năng ghi điểm của mình tới mức thông thường của điểm tiêu chuẩn, là điểm chênh 0), đó là tôi không cảm thấy chiến thắng trừ khi bạn phải tự đem lại tất cả cho chính mình. Cũng giống như khi luyện tập, thi thoảng điều này cũng gây ra nhiều vấn đề cho tôi khi những người bạn tập mà tôi cùng tập trong suốt giải đấu kêu ca rằng tôi tập quá hăng máu, không cho họ có cơ hội khởi động và mệt nhoài chỉ sau 10 phút. Những lời quở trách ấy diễn ra suốt sự nghiệp của tôi. Nhưng tôi không bán linh hồn của mình cho tennis.

Nadal: Không bán linh hồn cho tennis (Kỳ 31) - 2

Tennis cũng như công việc mà Nadal phải làm chỉn chu

Những nỗ lực của tôi dành cho nó là rất lớn, nhưng tôi không cho rằng đó là sự hy sinh. Thực tế tôi tập luyện mỗi ngày từ khi mới lên 6 tuổi và tôi làm điều ấy vì ước muốn của bản thân mình. Khi bạn bè có thể tiệc tùng hay chơi thâu đêm, nhưng tôi không cảm thấy đó là sự mất mát hay phí phạm nào cả vì tôi luôn muốn như vậy. Cũng không thể nói rằng không có lúc nào đó mà tôi không thích làm thứ khác – như nằm trên giường thật lâu thay vì phải tập luyện. Như tôi đã nói, dù vậy tôi vẫn có những đêm muộn của chính mình. Những lúc đó, theo phong cách ở Mallorca, đặc biệt trong mùa hè. Tôi hầu như không động vào rượu, nhưng tôi ra ngoài để nhảy nhót cùng bạn bè và đôi khi thức tới 6 giờ sáng hôm sau. Tôi có thể bỏ lỡ những điều mà các chàng trai trẻ khác thường làm, nhưng tôi cảm thấy rằng mình đã kết hợp mọi thứ một cách cân bằng nhất.

Một số tay vợt sống như tu sỹ, nhưng tôi thì không. Đó không phải là sự hiểu biết của tôi về việc sống như thế nào. Tennis là niềm đam mê nhưng tôi cũng nghĩ đó như công việc, giống như việc mà tôi cố gắng thực hiện tốt nhất như thể mình đang làm việc trong doanh nghiệp kinh doanh kính của cha hay ở xưởng nội thất của ông nội. Và giống như nhiều việc khác, càng nhiều phần thưởng tiền bạc mang lại, sẽ càng nhiều những cực nhọc đi theo. Dĩ nhiên, tôi là một trong số ít người may mắn có được công việc mà mình thích, và nằm trong số ít những người được trả hậu hĩnh với những gì mình trình diễn. Tôi không bao giờ và cũng chưa bao giờ đánh mất điều đó. Nhưng chung quy lại, cuối cùng vẫn chỉ là công việc. Đấy là cách tôi nhận lại mọi thứ. Nếu không, tôi đã không cật lực luyện tập cùng với mức độ, cường độ và sự tập trung như thể đang thi đấu. Những bài tập không vui vẻ chút nào. Khi gia đình hay những người bạn đi cùng để xem tôi tập luyện với chú Toni hay một đồng nghiệp nào đó, tôi không có tâm trạng nào để mỉm cười hay bông đùa. Họ biết phải giữ im lặng, như đám đông khán giả ở Wimbledon khi tôi đang bắt đầu buổi tập.

Nadal rèn luyện như một con chim ruồi để có sức mạnh và sự nhanh nhạy. Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo vào 17h thứ Hai 24/6.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phong Lan ([Tên nguồn])
Tự truyện Nadal - Câu chuyện của tôi Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN