Nadal: "Con quỷ" cuồng tín chiến thắng (Kỳ 11)

Nadal là người không muốn thua cuộc ở bất cứ trò chơi nào.

Giá trị bản thân và con đường tôi chọn, hay thứ làm nền tảng cho lối chơi của tôi, đều bắt nguồn từ cha và mẹ. Sự thật là chú Toni luôn nhấn mạnh tôi phải cư xử cho tốt trên sân, ví dụ như không bao giờ được phép đập vợt khi giận dữ, đó là hành động tôi không bao giờ làm. Nhưng thực sự từ khi lớn lên trong nhà, tôi đã như vậy. Cha mẹ luôn uốn nắn tôi vào khuôn khổ, nhất là những cách ứng xử hàng ngày. “Đừng nói khi miệng con đầy đồ ăn!”, “Ngồi thẳng lên nào!, hay như phải luôn nhã nhặn và lịch sự với mọi người, chẳng hạn như chào hỏi và bắt tay tất cả những ai bạn gặp. Cha mẹ tôi, như chú Toni luôn luôn khẳng định, chỉ có mong ước lớn nhất đó là tôi phải trưởng thành và là “con người tốt”. Mẹ tôi nói nếu tôi không được như vậy, hay tôi cư xử như một đứa trẻ hư hỏng, bà vẫn yêu tôi. Nhưng nhiều lúc bà cũng cảm thấy khó khăn khi phải đi nửa vòng trái đất để xem tôi thi đấu.

Nadal: "Con quỷ" cuồng tín chiến thắng (Kỳ 11) - 1

Cha mẹ cũng nghiêm khắc với Nadal trong từng hành động

Cha mẹ dạy cho tôi cách tôn trọng người khác từ khi còn nhỏ. Khi đội bóng của tôi thua trận, cha bảo tôi phải đi tới gặp những đối thủ và chúc mừng chiến thắng của họ. Tôi phải nói với họ đại loại như “Tuyệt lắm những nhà vô địch. Các bạn chơi rất hay.” Tôi dĩ nhiên chẳng hào hứng chút nào. Lúc đó tôi cảm thấy đau đớn khi thất bại và khuôn mặt lúc ấy là biểu lộ của trái tim buồn bã trong tôi, khác xa những lời nói có cánh ấy. Nhưng tôi biết sẽ rắc rối to nếu như không làm như lời cha bảo. Và nó trở thành thói quen ẩn sâu trong tôi. Theo một cách tự nhiên nhất thì tôi sẽ ca ngợi đối thủ sau khi họ đánh bại mình hoặc ngay cả khi tôi thắng, nếu anh ta xứng đáng với những lời khen.

Trong môi trường kỷ luật như vậy, tôi vẫn sống trong vòng tay gia đình thật hạnh phúc và ấm áp đặc biệt như một đứa trẻ, và có thể đó là lý do vì sao tôi có thể chịu đựng được cách rèn giũa khắc nghiệt của chú Toni. Đó cũng giống như là một sự cân bằng vì dù có chuyện gì chăng nữa thì cha mẹ luôn cho tôi một cảm giác che chở vô hình xung quanh.

Cha Sebastian của tôi là anh cả trong gia đình 5 anh em và tôi là đứa cháu đích tôn của ông bà. Điều đó nghĩa là tôi nhận được sự chăm sóc đặc biệt của 3 người chú và người cô, cũng như của ông bà, ngay từ khi mới lọt lòng. Tất cả nói rằng tôi là bảo vật của gia đình và là thứ “đồ chơi” yêu thích của họ. Cha tôi kể lại chuyện khi tôi mới 15 ngày tuổi, cha mẹ đã để tôi ngủ qua đêm cùng nhà với ông bà và các cô chú, khi đó chưa ai có gia đình. Đến khi tôi vẫn là đứa bé khoảng hai hay ba tuổi gì đó, mọi người cũng dẫn tôi tới cả quán bar, nơi mà họ gặp bạn bè tán gẫu, chơi bài hay bi-a hoặc bóng bàn. Được sống trong thế giới của những người lớn trở thành một khoảng trời tự nhiên nhất với tôi và tôi không thể quên những ký ức kỳ lạ ấy.

Nadal: "Con quỷ" cuồng tín chiến thắng (Kỳ 11) - 2

Gia đình là nền tảng thành công cho Rafa

Cô Marilen cũng là mẹ đỡ đầu của tôi, thường đưa tôi tới bãi biển Porto Cristo, chỉ cách Manacor 10 phút đi ô tô, trong khi tôi ngủ ngon lành trên bụng của bà dưới ánh nắng mặt trời êm dịu. Các chú thì thường đá bóng với tôi ở hành lang trong nhà hoặc ở ga ra. Một trong ba người là chú Miguel Angel, một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Ông chơi cho đội Mallorca, sau đó là Barcelona và cả đội tuyển Tây Ban Nha. Khi tôi còn nhỏ, cả nhà thường đưa tôi tới sân vận động để xem chú Miguel chơi bóng. So với những vất vả mà tôi rèn luyện dưới tay chú Toni, tôi không phải là một tay vợt có câu chuyện cuộc đời như kiểu vượt khó để trở thành số 1. Tôi đã sống trong một thế giới cổ tích thời ấu thơ.

Có một điều mà tôi dường như có điểm chung với những nhân vật thành công trong thể thao, đó là tính cạnh tranh đến cuồng tín. Khi còn nhỏ tôi đã ghét thất bại ở bất cứ thứ gì. Đánh bài, đá bóng ma trong ga ra, hay trò nào khác. Tôi có thể nổi cơn tam bành nếu thua cuộc, tôi sẽ làm. Vài năm trước, tôi đánh bài thua mọi người trong nhà và tôi đã chỉ trích tất cả chơi ăn gian, điều mà cho tới bây giờ tôi vẫn ấm ức. Tôi không biết tính cách ấy xuất phát từ đâu. Có thể từ khi được xem các chú thi đấu bi-a ăn thua với bạn bè. Có thể nói rằng một điều kỳ lạ rằng, cứ mỗi khi cuộc đấu bắt đầu, tôi lại biến thành một con quỷ nhỏ với sự hiếu thắng không thể ngừng lại.

Vì sao Nadal lại thích Real Madrid? Cha và các chú của Nadal đã tác động đến Rafa như thế nào? Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo vào 11h thứ Hai 8/4.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phong Lan ([Tên nguồn])
Tự truyện Nadal - Câu chuyện của tôi Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN