Nadal: Chiến thắng kỳ diệu ở Sevilla (Kỳ 37)

Chiến thắng trước Andy Roddick tại Davis Cup 2004 đã tiếp thêm sức mạnh cho Rafa.

Khi tôi bước ra sân đấu, adrenaline tiết ra mạnh mẽ đẩy nỗi sợ hãi biến mất, và đám đông khán giả cuốn tôi đi cùng một làn sóng cảm xúc dâng trào theo bản năng như một dạng vô thức. Chưa bao giờ có một đám đông người hâm mộ như vậy lại đứng ở phía sau tôi trước đây. Tôi không chỉ nhận ra những người Tây Ban Nha đang vẫy những lá cờ ở một trong những thành phố tuyệt vời nhất tại Tây Ban Nha mà còn biết rằng mình đang ở thế lép vế, như một chàng tý hon David chống lại người khổng lồ Goliath, chính là Roddick. Bất cứ kỷ niệm sâu sắc về Wimbledon trong văn hóa tennis tĩnh lặng ở từng điểm số đã bị bay biến và thật khó để tưởng tượng điều đó ở đây.

Nadal: Chiến thắng kỳ diệu ở Sevilla (Kỳ 37) - 1

Nadal góp công lớn giúp Tây Ban Nha vô địch Davis Cup 2004

Tôi đã không bao giờ thực hiện được giấc mơ thời thơ ấu để trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp nhưng bây giờ là lúc tôi cảm thấy bầu không khí của một cầu thủ khi bước ra sân vận động trong những trận đấu lớn hay ghi được những bàn thắng quyết định chức vô địch. Chỉ có điều khác là ở đây mỗi khi tôi giành được một điểm là 27.000 khán giả nổ tung lên như thể tôi đã ghi một bàn thắng. Và tôi phải thú nhận rằng mình đã thường xuyên đáp lại khán giả như thể một cầu thủ vừa sút tung lưới đối phương. Tôi không nghĩ mình đã đấm tay vào không khí hay nhảy cẫng lên ăn mừng sau một game thắng. Tôi không chắc Roddick cảm thấy khó chịu như thế nào nhưng chẳng có cách nào khác để có thể hưởng ứng không khí lễ hội bao quanh tôi.

Khán giả trong môn tennis hiếm khi có ảnh hưởng tới kết quả trận đấu nếu so với bóng đá hay bóng rổ. Nhưng ở đây họ đã làm được. Tôi luôn luôn muốn biết ưu thế khi được thi đấu trên sân nhà nhưng chưa bao giờ cảm thấy chuyện đó, làm thế nào mà những tiếng gầm rú lại hỗ trợ tay vợt thi đấu ở một tầm cao mới nếu người đó không có chút ý tưởng nào để vượt qua đối thủ?

Tôi cần sự giúp đỡ. Máu sẽ không chảy, nhưng đây là một trận chiến thực sự mà chúng tôi phải đối đầu, Roddick và tôi, trong một sân đấu vĩ đại dưới ánh nắng mặt trời ấm áp tại Sevilla. Đó gần như là trận đấu dài nhất trong sự nghiệp của tôi tới thời điểm ấy, 3 giờ 45 phút, với những loạt bóng bền liên tục qua lại. Roddick tìm kiếm cơ hội ghi điểm trên lưới, còn tôi gần như chỉ đứng ở vạch cuối sân. Nếu tôi thất bại, tôi cũng đã hoàn thành tốt công việc của mình, khiến anh ấy phải mệt mỏi trong hai ngày nữa khi bước vào trận đấu với Carlos, người đã thắng nhàn hạ trong ngày đầu tiên. Và tôi thua set 1, khi đã đi tới loạt tie-break (6-8), những điều này chỉ khuyến khích khán giả cổ vũ tôi nhiều hơn và tôi kết thúc trận đấu với chiến thắng ở cả 3 set sau 6-2, 7-6 (8-6) và 6-2.

Chiến thắng đáng nhớ của Nadal trước Roddick

Tôi nhớ mình đã ghi những điểm số đẹp mắt. Tôi nhớ cú trả bóng đặc biệt đáp trả cú giao bóng hai góc rộng của Roddick để giành điểm winner. Tôi nhớ cú passing bằng trái tay trong loạt tie-break trong set 3, thời điểm then chốt của trận đấu. Và tôi nhớ điểm số cuối cùng khi tôi cầm giao bóng và Roddick thực hiện cú trái tay ra ngoài. Tôi đổ lưng xuống mặt sân, nhắm mắt lại, nhìn lên và thấy đồng đội nhảy ùa vào chúc mừng. Tiếng ồn trong tai tôi như tiếng máy bay phản lực đang ở tầm thấp.

Chúng tôi đã dẫn trước 2-0 trong trận đấu theo thể thức 5 trận, và sau đó đúng như dự đoán, chúng tôi thua trận đánh đôi vào ngày tiếp theo. Tới ngày thứ ba, Carlos Moya trở thành người hùng thực sự, giống như khi anh đã cháy hết mình để giành danh hiệu này, bằng chiến thắng trước Roddick 6-2, 7-6(7-0), 7-6(7-5). Tôi không phải thi đấu với Mardy Fish nữa. Chúng tôi thắng 3-1 và Davis Cup là của chúng tôi.

Bí mật nào đã giúp Nadal đánh bại Roddick trong trận đấu đó, mời độc giả đón đọc phần tiếp theo vào 17h thứ Sáu 23/8.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phong Lan ([Tên nguồn])
Tự truyện Nadal - Câu chuyện của tôi Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN