Nadal & bí kíp hạ gục Federer (Kỳ 5)

Nadal không thua Federer ở Grand Slam từ trận chung kết Wimbledon 2008.

Tôi biết mình đang có sự tập trung cao nhất. Và sự bền bỉ cũng như vậy. Sự bền bỉ: Đó là một từ ngữ đặc biệt. Giữ mọi thứ thật tự nhiên, không căng thẳng và chịu đựng tất cả mọi khó khăn là phong cách của tôi, không được phó mặc cho may mắn hay xui xẻo, vì một cú đánh tốt hay hỏng ăn có thể khiến mình dao động. Tôi phải đạt trạng thái cân bằng, không bị sao lãng, để thực hiện điều mình phải làm trong mỗi khoảnh khắc. Nếu tôi điều bóng 20 lần vào trái tay của Federer, tôi sẽ phải chơi đúng như vậy, chứ không phải là 19 lần. Nếu tôi phải nhẫn nại trong loạt đôi công 10 lần chạm vợt hay 12 hoặc 15 lần để có thể có cơ hội giành điểm winner, tôi sẽ chờ. Có những lúc bạn có thể tung ra một cú đánh ăn điểm nhưng chỉ có 70% cơ hội thành công, nếu bạn chờ thêm 5 lần chạm vợt hoặc hơn nữa, tỷ lệ đó sẽ tăng thành 85%. Vì vậy luôn cảnh giác, kiên nhẫn và đừng quá vội vàng.

Nadal & bí kíp hạ gục Federer (Kỳ 5) - 1

Ép Federer đánh trái là kế hoạch Nadal đã định sẵn

Nếu tôi tràn lưới, tôi sẽ đánh bóng về phía cú trái tay của Federer, chứ không phải là về cú thuận tay, cú đánh mạnh nhất của anh ấy. Bạn mất sự tập trung nghĩa là khi lao lên lưới và đưa bóng vào tay thuận của Federer hoặc lơ là trong cú giao bóng về trái tay của anh ấy, luôn luôn hướng về phía trái tay, hay cố gắng giành điểm winner không đúng lúc. Giữ sự tập trung nghĩa là làm điều mà bạn biết phải làm, không bao giờ được thay đổi kế hoạch trừ khi hoàn cảnh cá biệt trong một loạt đôi công hay một game xảy ra đủ để tạo sự khác biệt. Ở đây chính là sự kỷ luật, nghĩa là cần bình tĩnh khi cám dỗ có thể giành điểm xuất hiện và làm hỏng tất cả. Chiến đấu lại sự cám dỗ cũng là cách bạn giữ được sự kiên nhẫn và xua tan đi những thất vọng.

Thậm chí ngay cả lúc bạn cảm nhận có cơ hội để gây áp lực và tạo thế chủ động, vẫn phải giữ cú đánh về phía trái tay đối thủ, bởi vì trong cả một trận đấu kéo dài, đó là lựa chọn khôn ngoan và tốt nhất. Nó chỉ là vấn đề kế hoạch và cũng không hề quá phức tạp. Bạn có thể coi đó là chiến thuật, đơn giản vậy thôi. Tôi tung cú đánh thoải mái, dễ dàng nhất của mình và làm cho anh ấy phải chơi theo cách khó khăn nhất - Ý tôi là cú đánh bằng tay trái của mình sẽ chống lại được cú trái bằng một tay phải của Federer. Vấn đề chỉ là duy trì điều đó ra sao.

Thi đấu với Federer thì những gì bạn phải làm là liên tục gây áp lực về phía trái tay, buộc anh ấy phải trả những pha bóng nảy cao, khi cây vợt phải nâng cao tới tầm cổ, khiến Federer chịu sức ép và dần dần suy yếu. Nói tóm lại là tấn công vào ý chí và tinh thần của anh ấy. Hãy làm cho Federer chán nản và thất vọng, nếu bạn có thể. Còn khi Federer tung một cú đánh tốt như cách đáp trả rằng bạn còn lâu mới gây được khó khăn cho anh ấy, hãy trả bóng thật sâu, làm cho Federer cảm thấy như thể phải mất hai, ba hay bốn lần một điểm số chỉ để dẫn trước 15-0.

Đó là những gì tôi đã suy nghĩ, hay đúng hơn có thể nói là tất cả ý nghĩ trong đầu tôi lúc ngồi trong phòng thay đồ cùng cây vợt, chỉnh đôi tất và quấn băng quanh ngón tay, cùng những tiếng nhạc bên tai và chờ cơn mưa dứt hẳn, cho đến khi một quan chức giải Wimbledon bước vào phòng và nói với chúng tôi đã tới giờ thi đấu. Tôi bật dậy, xoay vai và lắc cổ qua lại, làm vài động tác khởi động lên xuống trong phòng thay đồ. Bây giờ tôi phải đưa túi đồ cho nhân viên hỗ trợ để anh ta mang ra ghế ngồi. Đó là một phần nghi thức tại Wimbledon trong ngày cuối cùng. Điều ấy không diễn ra ở bất cứ giải đấu nào khác. Tôi không thích. Vì nó phá vỡ đi “nghi lễ” truyền thống của tôi. Nhưng tôi vẫn lôi ra một cây vợt trước khi trao túi đồ. Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ mà cầm chặt cây vợt, đi dọc theo hành lang treo đầy những bức ảnh của những nhà vô địch trong quá khứ cùng những chiếc cúp trong khung kính, xuống cầu thang và bước ra sân Trung tâm trong cái không khí mát mẻ vào tháng 7 ở nước Anh xen lẫn màu xanh lá cây huyền diệu.

Nadal & bí kíp hạ gục Federer (Kỳ 5) - 2

Nadal chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho trận chung kết Wimbledon

Tôi ngồi xuống, buộc chiếc băng đô trắng lên đầu và nhấp ngụm nước từ một cái chai. Sau đó đến chai thứ hai, lặp lại như vậy, như mọi lần trước khi trận đấu bắt đầu và cả những khoảng thời gian nghỉ giữa các game lẻ và các set, cho tới khi trận đấu kết thúc. Tôi để hai chai nước ở dưới chân, hơi lệch bên trái phía trước ghế ngồi, một cách cẩn thận để chai này đứng sau chai kia và nằm theo đường chéo hướng tới sân thi đấu. Nhiều người gọi đó là mê tín, nhưng không phải. Vì nếu là mê tín dị đoan, tại sao tôi cứ phải giữ khư khư điều ấy ngay cả khi thắng hoặc thua? Đó chỉ là cách đặt bản thân mình vào trận đấu, và điều khiển mọi thứ xung quanh phải đi theo sự sắp xếp trong đầu tôi.

Federer và trọng tài chính đã đứng ở dưới ghế trọng tài và chờ tung đồng xu. Tôi bật dậy, đi ngang qua Federer để tới trước lưới và bắt đầu những bước chạy tại chỗ và bật nhảy lên xuống. Federer vẫn đứng yên, luôn luôn thoải mái hơn nhiều so với tôi mỗi khi xuất hiện bất cứ khi nào. Phần cuối cùng của nghi lễ, cũng vô cùng quan trọng như tất cả các công việc khác, đó là tôi nhìn lên, đảo mắt quét ngang qua sân đấu để tìm kiếm những người thân trong gia đình, để xác định đúng tọa độ trong đầu mình rằng họ đang có mặt ở đâu. Ở đầu bên kia sân đấu bên tay trái tôi, có cha mẹ và chú Toni, ngay phía sau họ là em gái, ba ông bà của tôi, cha mẹ đỡ đầu, cũng là cô chú, và thêm một người chú nữa. Tôi không để gia đình xen vào suy nghĩ của mình trong suốt trận đấu và không bao giờ cho phép mình được mỉm cười, nhưng tôi biết họ ở đó, luôn luôn như vậy, mang lại cho tôi niềm tin vào chiến thắng. Tôi xây một bức tường ngăn cách bản thân với mọi thứ xung quanh khi thi đấu, nhưng gia đình chính là thứ xi măng để xây nên bức tường ấy.

Tôi cũng tìm trong đám đông những thành viên trong ban huấn luyện, những chuyên gia mà tôi đã sát cánh. Ngồi cùng cha mẹ và Toni là Carlos Costa, người đại diện và cũng là anh bạn tuyệt vời; và Benito Perez Barbadillo, người chịu trách nhiệm truyền thông; và Jordi Robert, người tôi vẫn hay gọi là “Tuts” – chịu trách nhiệm liên quan đến nhà tài trợ Nike; và Titin, người biết tôi mật thiết nhất trong tất cả mọi người và chẳng khác gì người anh trai. Tôi cũng tưởng tượng ra hình ảnh ông nội và cô bạn gái, Maria Francisca, tôi vẫn gọi cô ấy là Mary, cổ vũ tôi qua ti vi ở quê nhà Manacor, và hai thành viên khác trong ban huấn luyện cũng vắng mặt nhưng cũng có vai trò rất quan trọng trong những thành công của tôi: Francis Roig, huấn luyện viên thứ hai, một tay vợt tài giỏi như Toni nhưng dễ tính hơn, cùng huấn luyện viên thể lực Joan Forcades, người cũng giống Titin, luôn chăm sóc cơ thể của tôi.

Gia đình thân thuộc của tôi, hay mở rộng và cả đội ngũ huấn luyện (thực tế đều là gia đình) cùng đứng trong ba vòng tròn đồng tâm xung quanh tôi. Họ không chỉ bảo vệ tôi tránh khỏi những sự hỗn độn nguy hiểm mà tiền bạc và danh vọng mang lại, mà còn tạo ra môi trường tình cảm và sự tin tưởng để tài năng của tôi có thể bộc phát. Mỗi cá nhân trong ấy lại bổ sung cho nhau và tác động tới tôi bất kể khi nào tôi yếu đuối và thúc đẩy tôi cảm thấy mình mạnh mẽ như thế nào. Cứ tưởng tượng ra những may mắn và thành công nếu thiếu họ chẳng khác gì là điều không tưởng.

Roger là người được chọn khi tung đồng xu. Anh ấy chọn giao bóng. Tôi không quan tâm. Tôi thích đối thủ bắt đầu giao bóng khi bắt đầu trận đấu. Nếu tôi mạnh mẽ và dây thành kinh mách bảo có thể đánh bại anh ấy, tôi biết mình có cơ hội để bẻ break. Tôi lớn lên từ áp lực. Tôi không e ngại và mạnh mẽ lên chính từ đó. Khó khăn càng nhiều bao nhiêu, tôi lại hưng phấn chinh phục nó bấy nhiêu. Tôi cảm thấy phấn khích và dĩ nhiên tôi cảm thấy adrenaline và máu đang chảy mạnh từ thái dương xuống đôi chân. Đây là trạng thái cực đỉnh của sự tỉnh táo, nhưng vẫn có thể chế ngự được. Và tôi đã chinh phục được nó. Adrenaline đã dập tắt nỗi sợ hãi. Đôi chân của tôi thư thái và chúng cực kỳ khỏe mạnh để có thể chạy cả ngày. Tôi đang vô cùng háo hức, dù bị nhốt trong thế giới quần vợt cô độc của chính mình nhưng vẫn cảm nhận được sức sống lan tỏa mãnh liệt.

Chúng tôi về vị trí ở vạch cuối sân và bắt đầu khởi động. Sự im lặng lại vang vọng với những tiếng: Păng, păng, păng… Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, không phải lần đầu tiên, đó là làm thế nào để thoải mái và mềm mại khi di chuyển như Roger, rất điềm đạm. Tôi ưa mạnh mẽ và nghiêng nhiều về lối chơi phòng thủ và phản công lại từ cuối sân. Tôi biết điều ấy sau khi xem lại những clip ghi lại hình ảnh mình thi đấu. Đó là sự phản ánh chính xác nhất tôi đã chơi như thế nào trong cả sự nghiệp – đặc biệt khi đối thủ là Federer. Nhưng cảm giác của tôi bây giờ rất tốt. Tôi đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Những cảm xúc có thể tấn công và chiếm lĩnh tôi, như khi không thực hiện tất cả những “nghi lễ”, hoặc chút lo sợ khi bước vào sân Trung tâm, đã bay biến. Bức tường mà tôi dựng lên bao quanh mình đang ngày càng vững chắc. Tôi đã đạt được sự cân bằng giữa cảm giác căng thẳng và kiểm soát suy nghĩ, giữa sự lo lắng và niềm tin tôi có thể chiến thắng. Và tôi sẽ chơi thứ tennis tốt nhất: những cú đánh nặng, hay vô lê, smash và cả giao bóng ngay cả khi chỉ là những cú đánh khởi động trước trận đấu thực sự sắp diễn ra.

Tôi trở về ghế ngồi, lau cánh tay và khuôn mặt có chút mồ hôi, nhấm nháp hai ngụm nước từ hai cái chai. Tôi đã có hồi tưởng cảnh tượng của trận chung kết năm ngoái (năm 2007). Tôi tự nói với mình một lần nữa rằng tôi đã sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì xảy ra và tôi sẽ phải vượt qua tất cả. Bởi vì chiến thắng trận đấu này là giấc mơ cả đời tôi và sẽ không bao giờ có thêm một cơ hội lần nữa. Cái gì khác có thể đánh bại tôi, đầu gối hay đôi chân, cú trái hay cú giao bóng, nhưng ý chí của tôi thì không. Tôi có thể cảm thấy sợ hãi, hay sự lo lắng có thể xuất hiện trong vài điểm số, nhưng xuyên suốt trong đầu tôi, lần này tôi sẽ không gục ngã.

Vì sao gia đình là nguồn sức mạnh vô hình của Nadal? Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo vào 15h thứ Hai 18/3.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phong Lan ([Tên nguồn])
Tự truyện Nadal - Câu chuyện của tôi Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN