Người phụ nữ 24 năm thất lạc gia đình và cuộc hội ngộ kỳ lạ
Có những cuộc hội ngộ không báo trước, có những niềm hạnh phúc vỡ oà trong khó khăn, nghịch cảnh. Và, có những phận đời lưu lạc được trở về cố hương sau hàng thập kỷ...
Kỳ 1: Phép màu trong khu cách ly Covid-19
Đầu tháng 7, nhận được thông tin từ Bệnh viện đa khoa tỉnh Lạng Sơn báo em gái Trần Thị Huệ còn sống và đang điều trị trong khu cách ly Covid-19 dành cho người trở về từ nước ngoài, ông Trần Thế Nguyên (62 tuổi, Hai Bà Trưng, Hà Nội) không tin vào tai mình. Sau gần 25 năm, gia đình ông gần như đã từ bỏ hi vọng có thể gặp lại người em gái thất lạc, không một tin tức gì từ tháng 9 (âm lịch) năm 1995.
Bà Huệ khi còn ở trong khu cách ly, bệnh viện Đa khoa tỉnh Lạng Sơn. Ảnh: Q.N
Sáng 17/7, ông Nguyên cùng gia đình người em gái từ Hà Nội lên Lạng Sơn từ sớm. Dù đã chắc người sẽ gặp lại là em gái mình, nhưng hơn hai thập kỷ đã trôi qua, người phụ nữ trẻ trung ngày nào đã trở thành một bà lão với thân hình gầy guộc, mái tóc cắt ngắn điểm hoa râm khiến lòng ông thắt lại.
Bác sĩ Lưu Hải Châu (40 tuổi, Điều dưỡng trưởng khoa Truyền nhiễm bệnh viện Đa khoa Lạng Sơn) xúc động nhớ lại: Khi người nhà đến nơi, bà Huệ chưa nhận ra ai, kể cả người em gái thân thiết có mặt ngay lúc đó.
Theo người nhà chia sẻ, "lúc Huệ mất tích, em gái tên Trần Minh Hà mới 17 tuổi, bây giờ hình thức đã khác nhiều. Phải một lúc lâu sau, bác sĩ hỏi có nhận ra em Hà không thì Huệ tủm tỉm cười, lúc ấy mọi người tin chắc rằng chị Huệ đã nhận ra người thân của mình.
Rồi, Huệ quay sang gọi "anh Nguyên", lúc ấy cảm xúc của tất cả mọi người như vỡ oà. Các bác sĩ và người nhà đều rơm rớm nước mắt".
Bác sĩ Châu (mặc áo blouse) đã giúp gia đình ông Nguyên (bìa phải) tìm lại người em gái đã thất lạc hơn hai thập kỉ. Ảnh: BV Đa khoa Lạng Sơn
Theo bác sĩ Châu, bà Huệ được bệnh viện Đa khoa Lạng Sơn tiếp nhận trong tình trạng vô thức, không giao tiếp với ai. Khi được cung cấp đồ ăn và đồ dùng cá nhân, bà không ăn mà ném đi hết. Thấy tình hình không ổn, chị Châu nghĩ cách tìm người nhà cho bệnh nhân của mình.
Bà Huệ ở khu cách ly đến khoảng ngày thứ 5 thì ngấm thuốc an thần nên bắt đầu tỉnh, bà nhớ được tên phường, quận nhà mình. Nhờ thông tin ít ỏi đó, bác sĩ Châu lên mạng tìm số điện thoại của tổ dân phố nhờ xác minh thông tin. Thật may, tổ dân phố đã rất nhanh chóng liên hệ được với gia đình. Một ngày sau thì anh trai bà Huệ đã liên lạc lại.
"Đây là trường hợp rất may mắn vì bệnh nhân vẫn nhớ được những chi tiết về gia đình. Có những trường hợp không biết gì hết, các bác sĩ phải tắm rửa cho, hết thời gian cách ly thì buộc lòng phải giao về các trung tâm bảo trợ xã hội. Trường hợp của chị Huệ khiến chúng tôi cũng như vỡ oà vì hạnh phúc. Chú Nguyên bảo: Châu ơi, may thế, mấy chục năm mẹ tôi, các em tôi héo hon vì nghĩ Huệ đã mất rồi!", bác sĩ Châu chia sẻ.
Bà Huệ thể hiện tình cảm với mẹ già 97 tuổi. Ảnh: Q.N
Có lẽ, trong suốt 24 năm, ông Nguyên là một trong số ít người vẫn tin bà Huệ còn có mặt trên cõi đời. Người mẹ già đã 97 tuổi của ông gần như ngày nào cũng mang ghế ra đầu ngõ ngồi ngóng đợi điều gì đó, nhưng hễ ai nhắc đến Huệ bà cụ đều nói "Nó tự tử mất rồi!".
"Tôi linh cảm rằng trước sau cũng tìm được em, tôi không nghĩ rằng Huệ đã tự tử. Khi nghe thông tin của Huệ, tôi rất vui và mong thông tin đó là chính xác. Vẫn bán tín bán nghi, tôi nhờ các bạn ở Lạng Sơn xác minh, sau đó bác sĩ ở bệnh viện chụp và gửi cho tôi ảnh thì tôi nhận ra ngay, Huệ giống hệt bố tôi, từ mắt - mũi - miệng, dù em đã có tuổi và gầy đi nhiều…", ông Nguyên nói.
Giấy chứng nhận về nước và giấy chứng nhận cách ly của bà Huệ. Ảnh: Q.N
Vui mừng xen lẫn cả day dứt, hờn tủi. Cuộc sống những năm 1990-1995 khó khăn đến mức ngạt thở. Đó là khi con gái ông Nguyên mắc trọng bệnh, cháu qua đời không lâu sau khi người cô mất tích. Gánh nặng cuộc sống cuốn con người vào vòng xoáy của nó, đến nỗi khi một phần máu mủ đột nhiên mất tích, mấy anh em ông cũng không biết làm sao ngoài mong sớm có ngày gặp lại…
"Mỗi dịp lễ Tết, giỗ chạp quây quần chúng tôi chẳng ai nhắc tới Huệ vì sợ mẹ buồn, dù thâm tâm ai cũng rất nhớ thương em. Anh em máu mủ ruột già không thương nhau sao được...", ông Nguyên ngậm ngùi.
Ông cũng cho biết, bản thân mình xác định sẽ lo cho bà Huệ sau những thiệt thòi, dù biết có làm gì cũng không thể bù đắp hết đắng cay trong những năm tháng lưu lạc.
Bà Huệ vẫn rụt rè khi gặp người lạ sau khi đã trở về nhà. Ảnh: Q.N
Về nhà được hơn 1 ngày, người phụ nữ lưu lạc gần 25 năm dường như vẫn chưa quen với chính ngôi nhà của mình. Bà rụt rè, nhút nhát, ngại tiếp xúc với mọi người. Ấy thế, bà vẫn nhớ những người hàng xóm đã quen thuộc từ nhiều năm về trước.
"Huệ đi lâu thế có nhớ chị không?" "Chị Sáu con nhà bác Th."
Chỉ sang một người phụ nữ trung niên khác, bà Huệ nói ngay "chị Đáp" khiến những người có mặt đều ồ lên kinh ngạc. Bà Sáu vỗ đùi cái đét: "Đấy, không những nhớ chị Sáu mà còn nhớ cả tên bác Th. Trí nhớ còn hơi bị ngon!".
Khi người quen ân cần hỏi chuyện, thấy quen thuộc, bà Huệ bắt đầu mở lòng, kể chuyện bị một người bạn rủ đi chơi.
"Nó bảo đưa túi đây nó cầm cho xong nó dẫn sang bên kia luôn. Ra bến xe, lên một cái ô tô to rồi đi xa lắm… Sang Trung Quốc đi trồng cây, thu hoạch quả, ở nông trường có người quản lý. Không bị đánh, được ăn no…"
Đoạn, bà Sáu hỏi: Thế đi có nhớ mẹ không? Bà Huệ cúi đầu, tay vân vê vạt áo thỏ thẻ:
"Nhớ lắm, nhớ lắm thì từ giờ ở nhà với mẹ nhé!"
Những người hàng xóm đến thăm hỏi, chia sẻ niềm vui với gia đình bà Huệ. Ảnh: Q.N
"Bây giờ có dám đi nữa không?" - Bà Nguyễn Thị Niên (97 tuổi, mẹ ruột bà Huệ) ngồi im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng.
"Sang ở bên đó có nhớ mợ không? Có biết đi làm khổ bao nhiêu người, làm khổ mợ, làm khổ anh", giọng bà Niên nghẹn lại. Huệ không trả lời, chỉ gục vào đôi vai run run của đấng sinh thành nay đã ngót nghét trăm tuổi…
(còn nữa)
Trước đó, ngày 3/7, sau khi được Công an tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc) trao trả về Việt Nam, bà Trần Thị Huệ (58 tuổi) đã được cách ly, theo dõi tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Lạng Sơn. Lúc vào viện, bà có dấu hiệu rối loạn tâm thần, thường xuyên kích động, đập phá... Sau một thời gian điều trị, bệnh tình của bà Huệ đã thuyên giảm, các bác sĩ, điều dưỡng tại khu cách ly đã khai thác được địa chỉ gia đình và liên hệ với cơ quan chức năng để xác minh, gọi người thân đến đón. Ngày 17/7, bà Huệ chính thức gặp lại người thân sau hơn 24 năm thất lạc và được gia đình đưa về Hà Nội. |
24 năm thất lạc người em gái, anh N ở Hà Nội bất ngờ khi nhận tin, cô em gái đang trong khu cách ly COVID-19 ở Lạng Sơn.
Nguồn: [Link nguồn]