Lời cuối của người mẹ từ chối điều trị ung thư để cứu con
"Vốn không thích tự xoáy sâu vào cái không vui của mình. Mình nghĩ lại thời gian qua mình đã sống, thực sự còn quá nhiều điều mình muốn làm. Nhưng rất may mình có gia đình, người thân, bạn bè đã sát cánh bên mình lúc này”, người mẹ từ chối điều trị ung thư viết trong bức thư cuối cùng để lại cho những người thân.
Đứa con trai của nữ thiếu úy công an từ chối điều trị ung thư vẫn nằm trong lồng kính.
Chiều ngày 27/7, người mẹ từ chối điều trị ung thư để sinh con Đậu Thị Huyền Trâm qua đời. Thông tin này đã khiến nhiều người tiếc thương vô hạn, thương cho người mẹ kiên cường chống chọi bệnh tật để sinh con và cả giai đoạn sau khi sinh con.
Trâm phát hiện mình bị ung thư khi đã mang thai ở tuần thứ 11. Trâm đã quyết định không điều trị ung thư để giữ lại đứa con của mình. Lúc này, người phụ nữ 26 tuổi cùng một lúc phải vừa nuôi đứa con trong bụng, vừa phải gồng mình chống chọi với căn bệnh ung thư. Thời điểm khó khăn nhất đó là khi thai nhi được gần 20 tuần, đó là lúc Trâm phải nằm viện điều trị dưới một phác đồ và chế độ chăm sóc đặc biệt.
Trải qua 29 tuần thai, khi sức khoẻ ngày một yếu dần, Trâm phải ngồi để mổ 'bắt thai' cách đây 20 ngày.
Sau đó, Trâm được các bác sĩ Bệnh viện K điều trị, hồi sức tích cực. Tuy nhiên, do bệnh nặng, chiều 26/7, gia đình đã xin cho Trâm về nhà và tử vong lúc 16 giờ ngày 27/7.
Ngày 21/7, bệnh nhân sang BV Phụ sản Trung ương để thăm con.
Lần cuối cùng sản phụ gặp đứa con trai của mình. (Ảnh: Ngọc Dung)
“Đây cũng là lần đầu tiên sau khi sinh, hai mẹ con được gặp nhau. Lúc thăm con, trò chuyện với con qua lồng kính, không biết cô ấy nói gì với con trai nhưng như có một linh cảm đặc biệt, cậu bé tỉnh dậy, bật khóc”- bác sĩ Trần Đức Thọ, Phó Trưởng Khoa Gây mê hồi sức thuộc BV K chia sẻ.
Trước khi qua đời, chị Đậu Thị Huyền Trâm đã để lại lời nhắn gửi cuối cùng cho mẹ và những người thân.
Chúng tôi xin đăng nguyên văn thư của chị Đậu Thị Huyền Trâm:
"Gửi gia đình và người đàn ông của em!
Từ bé, con lớn lên trong truyền thống gia đình là Công an. Dù luôn nghĩ rằng mình không vào được đâu nhưng mỗi lần nhìn vào bộ đồ của bố mẹ treo ở tủ cạnh bàn thờ bố, con càng ao ước được học trường bố học, mặc màu áo bố mặc kiểu như để an ủi mình, mình cũng có kỷ niệm về bố dù khi bố mất con còn đỏ hỏn.
Mất 2 lần để thực hiện 1 giấc mơ, nỗi đau khi thất bại không là gì khi đến được thành công. Con học 5 năm học viện, ngày con đỗ mẹ và anh tự hào thế nào, con còn giật mình vì dường như còn vui hơn cả con.
Đó là ngày mà con không bao giờ quên, không phải vì mình vui thế nào mà hôm đó mẹ và anh đã xúc động thế nào. 12 năm đi học, 6 năm đèn sách, con không giúp được mẹ gì cả, chỉ biết học, mẹ là người hiểu con nhất, biết con học được gì và yếu gì.
Mẹ thấy con không theo kịp lớp học thêm mẹ không ngại thuê gia sư dù hoàn cảnh mình là 1 tay mẹ vừa kiếm tiền vừa lo nội ngoại. 1 đứa học lực như con mà đỗ học viện thì 100 người trên 100 người kể cả thầy cô giáo nói là vì con có người mẹ như mẹ.
Thế rồi ra trường, đi làm được mấy tháng, quen, yêu rồi lấy chồng. Tính ra cuộc đời mình chưa làm được gì, chưa biết gì.
Mình lấy về có bầu liền, cả nội ngoại vui trông thấy, được một cu cậu, mình lại thấy cái hạnh phúc, tự hào đó ở mọi người.
Đáng lẽ cuốn sách chỉ nên dừng ở đó và có một kết cục hạnh phúc. Nhưng mình phát hiện ra tế bào ung thư khi mang thai tháng thứ 5, ung thư giai đoạn cuối.
Sức khoẻ mình, mình biết chứ, nhưng nhiều người thương mình cố giấu. Rồi sau tất cả, chấp nhận và cùng bên mình chữa trị.
Vốn không thích tự xoáy sâu vào cái không vui của mình. Mình nghĩ lại thời gian qua mình đã sống, thực sự còn quá nhiều điều mình muốn làm. Nhưng rất may mình có gia đình, người thân, bạn bè đã sát cánh bên mình lúc này.
Nghĩ xem, quan trọng gì sống bao lâu, sống thế nào mới đúng. Nhưng nếu có phép màu, cho mình thêm 5 năm nữa, hoặc 1,2 năm nữa khoẻ mạnh chút, mình chuẩn bị một vài thứ cho những người mình thương yêu, chứ đừng để ốm đau mãi rồi đi.
Bây giờ trong mình mọi thứ đã qua đều là kỷ niệm quý giá. Những gì đang có là tận dụng để cho mọi người biết mình yêu mọi người thế nào.
Và thời gian ở Học viện cảnh sát chính là thời thanh xuân đẹp đẽ, sức sống và đáng sống nhất của mình".