Hai “lão khùng” nhận nuôi hàng trăm người điên, tàn tật
Mỗi người một cách khác nhau nhưng họ cùng chung một lòng với mong muốn đem hơi ấm lòng người đến với những mảnh đời bất hạnh.
Anh Sáu quây quần bên các "con" trò chuyện sau bữa cơm
Người lang thang nuôi trẻ bất hạnh
Trải qua những tháng ngày lang thang, đi làm đủ nghề để mưu sinh nhưng chẳng được, anh Tạ Duy Sáu (SN 1979, trú xóm 7, xã Thọ Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An) lại lặng lẽ trở về quê nhà thành lập một Trung tâm bảo trợ xã hội để giúp đỡ cho những trẻ em bất hạnh.
Cầm chắc bát cháo đang cho các em ăn dở trong tay, anh Sáu vừa nói vừa rưng rưng nước mắt: “Cũng chính bát cháo này năm xưa đã cứu mạng sống tôi rồi thôi thúc tôi tìm đến với những mảnh đời bất hạnh”.
Anh vẫn còn nhớ như in năm đó, khi tới đất TP.HCM không một xu dính túi trong tay, anh phải nhịn đói suốt hai ngày liền lại không có chỗ dừng chân mà phải lang thang khắp nơi khiến anh gục ngã ngay trên đường.
Cũng chính bát cháo năm xưa của người đi ăn xin đã giúp anh cảm nhận được tình người nơi những con người cùng cực và luôn nung nấu một giấc mơ kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ thật nhiều mảnh đời bất hạnh.
“Khi vào Sài Gòn làm việc, do không chịu nổi sức ép của công việc nên tôi từng phải bỏ đi bụi, bán báo, bán vé số, từng bị đánh đập dã man, trải gặp nhiều bất hạnh nên tôi rất cảm thông với những hoàn cảnh bất hạnh mà chính mình đã từng trải qua. Tôi luôn ao ước mình sẽ làm một điều gì đó có ích cho những số phận bất hạnh, cho đến khi gặp vợ mình thì chúng tôi quyết định sẽ cùng thực hiện ước mơ này bằng mọi giá”, anh Sáu chia sẻ.
Anh Sáu đi khắp nơi học nghề về truyền đạt lại cho những người tàn tật và không có việc làm trong địa phương
Sau khi gặp chị Lê Thị Lương cũng là vợ anh sau này, chị cũng là một mảnh đời bất hạnh phiêu dạt, kiếm sống bằng nghề bán báo dạo, vì thế mà chị hiểu và thông cảm tận cùng với anh. Anh đem ước mơ xây dựng một trung tâm từ thiện giúp đỡ những số phận đặc biệt cho chị nghe rồi được chị ủng hộ anh hết lòng.
Năm 2001 hai người về quê gom tất cả số tiền tích góp sau mấy năm lăn lộn ở TP.HCM, rồi vay mượn thêm anh em, bạn bè nhưng cũng chẳng được là bao nhiêu, anh đành thế chấp luôn ngôi nhà của mình lấy 500 triệu đồng để xây dựng một cơ sở chăm sóc cho những trẻ em khuyết tật.
“Lúc này nhiều người bàn tán khiếp lắm, họ cho rằng tôi điên, khùng khi mà bản thân mình lo chưa nổi thì đi lo được cho ai. Nhưng nhờ vợ động viên, tôi lại âm thầm lo việc của mình”, anh Sáu nhớ lại.
Nghĩ là làm, năm 2008 khi được UBND huyên Yên Thành quyết định cho thành lập Cơ sở bảo trợ xã hội Hiền Lương. Người đàn ông này bắt đầu khăn gói tìm đến các Trung tâm xã hội khác tìm hiểu, học nghề rồi về mua sắm các nguyên vật liệu về dạy cho các em. Để tạo thêm động lực cho các em làm việc, mỗi tháng anh còn trả cho mỗi em từ 400.000 đồng đến 700.000 đồng để phụ cho gia đình các em.
Hàng làm ra anh lại phải đến các trường học để bán hàng, nhiều chuyến hàng sáng chở đi, chiều trở về còn nguyên. Nhưng anh không nản mà ân cần chỉ cho các em làm lại từng sản phẩm rồi lại đưa đến từng nơi vận động các cơ sở mua.
Khi đã an cư, vấn đề tài chính để nuôi dưỡng hơn 50 trẻ và 6 người phục vụ lại khiến nhiều đêm người đàn ông 37 tuổi này phải nhiều đêm thức trắng. Anh đã đi gõ cửa từng nhà, gặp các nhà hảo tâm, tổ chức để xin được giúp đỡ nhưng cũng không thấm vào đâu. Tiền lãi từ làm các sản phẩm không nhiều, nhiều tháng thâm hụt không còn tiền mua gạo cho các em là anh lại phải chạy cuống lên đi vay mượn hết chỗ này sang chỗ khác chứ nhất quyết không để các em phải nhịn đói một bữa nào.
Bỏ tiền tỷ nuôi người điên
Cách đó không xa, chúng tôi được gặp một trung tâm bảo trợ hoành tráng với đầy đủ cơ sở vật chất của anh Hoàng Văn Thịnh (SN 1971) nằm ở trung tâm xã Đô Thành (huyện Yên Thành). Để có được một cơ sở khang trang cho gần 100 người ở, anh Thịnh đã bỏ ra hơn 10 tỷ đồng để xây dựng trong suốt 1 năm liền.
Cuộc sống bên ngoài ồn ào và có quá nhiều thứ để bon chen lắm lúc làm cho chúng ta trở nên ích kỷ đi. Đối với tôi thì chỉ khi trở về với các em nhỏ, được chăm sóc cho những tâm hồn rất hồn nhiên nhưng đầy bất hạnh này tôi mới cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc”, vội vàng đi kiểm tra bữa tối cho các em đã chuẩn bị tới đâu anh vừa tâm sự.
Anh Thịnh hỏi thăm và kiểm tra sức khỏe những người trong trung tâm bảo trợ sau giờ làm
Anh Thịnh kể, bắt đầu nhận người bị tâm thần và những trẻ em tật nguyền bị bỏ rơi về nuôi từ hơn bốn năm trước. Hễ có người nào bị tâm thần, lang thang ngoài đường là anh đưa về.
Chỉ cần nghe nói ở đâu có người bị bỏ rơi, hay có hoàn cảnh khó khăn cần sự giúp đỡ là anh lại bỏ hết công việc đến tận nơi đón họ về trung tâm. “Mình gặp nhiều may mắn hơn nhiều người trong cuộc sống. Nên nếu giúp được nhiều người kém may mắn này cũng coi như là cái phúc của mình”, anh Thịnh nói.
Do công việc bận rộn, anh Thịnh phải nhờ các sơ thay mình chăm sóc cho các em mỗi ngày
Em Phương Thảo, vừa mới chào đời cách đây không lâu chính là kết quả bất hạnh của một người điên ở Thanh Hóa. Anh Thịnh cho biết, trong một lần ra Hà Nội công tác, anh gặp bà Nguyễn Thị Bích (SN 1965) đang lang thang ngoài đường. Nhặt được thứ gì là bà cho vào miệng nhai một cách rất ngon lành. Thấy vậy nên anh đưa về nuôi.
Thời điểm này bà Bích đã mang thai được 5 tháng. Người dân ở đây cho biết, bố bà này bị bệnh cùi được đưa vào một tại phong ở Nghệ An. Bản thân bà ở một mình rồi bị người ta làm cho có thai khiến bà trở nên trầm cảm rồi hóa điên đi lang thang.
Một hoàn cảnh khác mà chúng tôi được nghe đó là trường hợp của em Huệ. Là anh cả của một gia đình có 3 anh em ở Nghệ An. Đã 12 tuổi nhưng em không biết gì ngoài việc chạy vòng vòng quanh nhà. Sinh ra với một thân hình kỳ dị, khác người nên em bị gia đình vứt ngoài đường may mắn được anh nhặt về nuôi.
Hiện tại, Mái ấm Thiện Tâm Faustina đang nuôi dưỡng gần 100 người với nhiều số phận khác nhau. Người bị điên, bại liệt, các trẻ em bị chất độc da cam/dioxin và nhiều em tật nguyền bị bỏ rơi khi mới sinh do các xơ ở đây nhận về nuôi. Tất cả được anh Thịnh nhờ 12 sơ Dòng Mến thánh giá Vinh chăm sóc.