Bác sỹ Nguyễn Việt Dũng: “Bệnh viện là nhà, người bệnh là người thân”
Dù mới chạm ngưỡng cửa tuổi 50, nhưng bằng tình yêu thương và trách nhiệm của người Thầy thuốc, Bác sỹ Nguyễn Việt Dũng (Phó trưởng khoa ngoại tiết niệu, Bệnh viện K) luôn xem “Bệnh viện là nhà - người bệnh là người thân”.
Bệnh viện K là nơi nhiều thế hệ Người Thầy thuốc, bác sỹ, cán bộ y tế dành cả cuộc đời để cống hiến vì sự nghiệp chăm sóc sức khỏe nhân dân. Nhiều năm gắn bó với nghề, không biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt đã rơi, nỗi vất vả của người Thầy thuốc thật khó kể hết, nhưng thay vào đó không ít trái ngọt được ươm mầm từ Bệnh viện K, từ sự tận tâm, nỗ lực của y bác sỹ và nghị lực của người bệnh. Món quà quý giá nhất với các bác sỹ là sự vui mừng khi chứng kiến người bệnh vượt qua giây phút sinh tử và chiến thắng bệnh tật.
Đã bước sang tuổi 50 và đã có 26 năm tuổi nghề, bác sỹ Nguyễn Việt Dũng luôn phát huy tốt sự nhiệt tình, trách nhiệm, nhiệt huyết, đam mê và có trình độ chuyên môn cao.
“Tôi đến với nghề y như một cơ duyên. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi vẫn chưa định hướng được con đường đi của mình. Lúc đó nghe bố mẹ chia sẻ và bảo tôi nên chọn trường y. Nghe theo lời bố mẹ, tôi đã thi đậu vào Trường đại học Y. Trong suốt thời gian học tập tại trường và tôi đã yêu nghề y từ lúc nào không hay biết. Sau 6 năm “dùi mài đèn sách” tôi cũng đã tốt nghiệp ra trường và bắt đầu sự nghiệp với nghề mà tôi đã yêu quý và trân trọng” – bác sỹ Nguyễn Việt Dũng chia sẻ.
Từ khi bắt đầu công việc của mình, bác sỹ đã trải qua khá nhiều môi trường làm việc và học tập, sự vận dụng kiến thức trên ghế nhà trường, tranh thủ học hỏi kinh nghiệm của người đi trước để ngày càng hoàn thiện bản thân về trình độ chuyên môn, đạo đức nghề nghiệp cũng như tinh thần thái độ đã giúp bác sỹ thành công trong lựa chọn nghề của mình.
Và hơn 26 năm gắn bó với nghề phẫu thuật viên, trải qua không ít kỷ niệm vui buồn với nghề, là người trực tiếp thăm khám, đưa ra chẩn đoán và phẫu thuật cho người bệnh, sau đó là việc chăm sóc sau phẫu thuật cho đến khi người bệnh ra viện. Đó là cả một quá trình đúc kết theo năm tháng để rồi mỗi một người bệnh khỏi bệnh và ra viện là một niềm vui nho nhỏ lại được nhân lên.
Đặc biệt đối với người bệnh không may mắc ung thư thì quá trình để đi đến niềm vui lại là một chặng đường gian nan và vất vả. Ngoài chuyên môn bác sỹ còn phải “đóng vai” giống như các chuyên gia tâm lý, truyền đến họ tinh thần lạc quan nhất có thể trước khi bước vào quá trình điều trị.
Bác sỹ Nguyễn Việt Dũng cho biết thêm: Với nhiều bệnh nhân, khi nhận kết quả chẩn đoán mắc bệnh ung thư giống như án tử. Họ mang tâm lý nặng nề, điều trị hay buông bỏ, với mỗi người bệnh lại là một câu chuyện, họ đối diện và chấp nhận sự thật ấy không giống nhau. Là người hiểu rõ nhất tâm lý người bệnh trước các cuộc phẫu thuật như vậy, tôi luôn trấn an tâm lý để người bệnh yên tâm, tin tưởng, lạc quan, có tâm thế vững vàng trước khi cánh cửa phòng mổ khép lại. Bởi hành trình sau đó họ hoàn toàn có thể vững tin vào trình độ chuyên môn của bác sỹ.
Trong đó cũng còn nhiều trường hợp của nhiều bệnh nhân ung thư khiến tôi cảm thấy day dứt, trăn trở, nhất là những bệnh nhân phát hiện ở giai đoạn muộn, hiệu quả điều trị không như mong đợi. Nhưng thay vào đó, không ít trái ngọt được ươm mầm từ Bệnh viện K, từ sự tận tâm, nỗ lực của y bác sỹ và nghị lực của người bệnh. Món quà quý giá nhất với các bác sỹ là sự vui mừng khi chứng kiến người bệnh vượt qua giây phút sinh tử, chiến thắng bệnh tật.
Và sau tất cả những gì mà tôi cùng các đồng nghiệp tại Khoa Ngoại tiết niệu của Bệnh viện K đã làm được, tôi luôn ý thức được trách nhiệm của mình còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Hơn ai hết tôi luôn xem “Bệnh viện là nhà – người bệnh là người thân”. Có như vậy thì mới có sự toàn tâm toàn ý với công việc và đạt hiệu quả cao.
Thời gian tôi tiếp xúc và chăm sóc bệnh nhân còn nhiều hơn thời gian tôi ở nhà cùng với gia đình. Nhưng không vì thế mà tôi cảm thấy buồn hay đem ra so sánh giữa gia đình và công việc của một người Bác sỹ, đó sẽ là sức mạnh để tiếp thêm nghị lực cho tôi phấn đấu để không có bất cứ trường hợp đáng tiếc nào xảy ra khiến tôi phải suy nghĩ và hối hận khi đã khoác trên mình chiếc áo Blouse trắng của người bác sỹ.
Nguồn: [Link nguồn]