Cẩm Vân: “Tôi cần khán giả đến điên cuồng”
Đó là khẳng định của nữ ca sĩ mà thời gian dẫu có làm dáng vóc chị tròn trịa hơn, nhưng không thể khiến hình ảnh và giọng hát của chị giảm đi sức cuốn hút.
Cẩm Vân là người phụ nữ trung thành với phong cách thời trang, nghệ thuật và cả phong cách sống. Chị chưa bao giờ thay đổi hoặc là không dám thay đổi – chúng tôi không dám chắc. Chỉ biết rằng chúng tôi phải vất vả lắm để có được những hình ảnh mới nhất này.
Khác với sự cương quyết trong phong cách ăn mặc, Cẩm Vân mang lại cho người viết cảm giác rất dễ chịu khi trò chuyện. Thời gian luôn ban tặng những câu chuyện và cả những dấu ấn không thể quên trong cuộc đời của mỗi con người. Cẩm Vân của tuổi trung niên cũng vậy.
Cẩm Vân ở tuổi trung niên
- Chào chị, rất vui được trò chuyện cùng chị. Bao nhiêu năm qua, chị rất hạn chế thay đổi hình ảnh của mình. Có bao giờ chị cảm thấy nhàm chán với điều đó không?
- Câu hỏi của bạn làm tôi nhớ lại một chuyện cách đây cũng lâu lắm rồi. Hôm đó bạn tôi có dẫn con đến nhà chơi. Cậu bé thấy tôi liền nói: “Sao con thấy lên ti-vi cô mặc áo dài tay hoài vậy cô?”. Câu hỏi làm tôi giật mình. Chẳng bao giờ tôi để ý đến điều đó mà một đứa bé mới sáu, bảy tuổi lại phát hiện ra. Vậy mình có nên thay đổi một chút để đỡ nhàm chán hay không?
Suy nghĩ kỹ càng rồi, đấu tranh tư tưởng rồi tôi vẫn quyết định chọn phong cách cũ. Một phần vì tôi bướng, thích gì là thích hoài. Một phần tôi lại cảm thấy điều đó không cần thiết vì âm nhạc của tôi đâu cần sự hở hang.
Bước ra sân khấu, Cẩm Vân không trẻ đẹp, không tươi mát nhưng khán giả vỗ tay trân trọng, lắng nghe bằng con tim là sướng quá rồi. Thật sự, nếu Cẩm Vân có hở hang thì chỉ mặc áo không tay là quá lắm rồi (cười).
- Nhưng thú thật là đôi khi tôi cảm thấy trang phục của chị hơi luộm thuộm, trơn và dài quá. Chị không tự tin vào vóc dáng của mình hay sao?
- Tôi được người trong giới phong là ca sĩ tốn vải nhiều nhất mà (cười). Nhưng mặc những trang phục như vậy tôi mới cảm thấy tự tin khi ra sân khấu, vì chúng có thể che được nhiều khuyết điểm của tôi.
Quan điểm của tôi là mặc trang phục đúng phong cách và hợp với mình, chứ không cần phải mặc một bộ cánh đắt tiền mà lộ hết khuyết điểm thì làm sao mà tự tin cầm micro được.
Tôi không có được vóc dáng lý tưởng nên phải tìm cách giấu đi chứ. An toàn luôn là trên hết mà.
Tôi được người trong giới phong là ca sĩ tốn vải nhiều nhất mà
- Chị có cảm thấy không hài lòng điểm nào thuộc về ngoại hình của mình không, thưa chị?
Tôi biết mình không phải là một người có sắc vóc nhưng tôi hoàn toàn hài lòng và hạnh phúc với những gì mà tạo hóa và cha mẹ đã ban cho.
Tôi đã qua cái tuổi mà ngồi đó mộng mơ thay đổi cái này cái kia rồi bạn ạ. Tôi biết rõ mình không được cao và người hơi tròn trịa, nhưng điều đó với tôi không phải là vấn đề quá bận tâm.
- Chị không tươi mát, không hở, không trẻ đẹp, chỉ có âm nhạc thuần khiết. Chị nghĩ khán giả chỉ cần Cẩm Vân vậy thôi ư? Thời này, khán giả khó chiều lắm. Họ du nhập rất nhiều nền văn hóa và thị hiếu thay đổi nhanh như chong chóng…
- Từ những ngày tập tễnh vào nghề này, tôi đã chọn cho mình hướng đi riêng. Tôi là người cần khán giả đến điên cuồng chứ không thể nói là khán giả chỉ cần Cẩm Vân thôi.
Khán giả của tôi số đông là trung niên, phần lớn lại khó tính nên mỗi lần xuất hiện tôi chỉ mong có thêm được một khán giả yêu quý mình là đủ lắm rồi. Nói vậy thôi chứ cũng có không ít khán giả trẻ thích dòng nhạc của tôi nhưng cách thể hiện cũng trầm tĩnh hơn. Họ không giơ băng-rôn hoặc reo hò mỗi khi tôi xuất hiện.
- Người trong nghề bật mí rằng chị là người sống khá tâm linh. Mỗi dịp rằm, chị đều cúng Phật rất kỹ và cả gia đình dành thời gian để viếng chùa?
- (Cười) Điều bạn nghe cũng khá chính xác. Nhiều năm qua, gia đình tôi vẫn thường đi chùa vào ngày rằm hay đầu tháng Âm lịch.
Một phần là lạy Phật, một phần cũng để thăm cốt ba má của chúng tôi đang đặt tại đây. Anh Khắc Triệu luôn nhắc tôi dẫn con gái út theo (con gái lớn của Cẩm Vân – Khắc Triệu hiện đang học ở Mỹ). Chúng tôi muốn các con giữ thói quen này như truyền thống gia đình. Kể cả sau này khi hai cháu đã lập gia đình hay chúng tôi không còn nữa…
Gia đình Cẩm Vân thường giữ thói quen đi chùa
- Kỷ niệm nào về bậc sinh thành mà chị luôn ghi khắc trong lòng, chị có thể chia sẻ được không?
- Mỗi khi vui buồn trong cuộc sống tôi đều nhớ đến ba má, nhớ đến tất cả những năm tháng ba má còn sống với chúng tôi. Không biết có thế giới vô hình hay không, nhưng tôi biết ba má tôi mỉm cười, vui vẻ khi tôi đến thắp nhang. Và điều đó làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc, thanh thản.
À, anh nhắc tôi mới nhớ. Ngày xưa, khi đất nước mới giải phóng, gia đình cũng cực khổ nên 15, 16 tuổi là tôi đã phải tập tành đi làm, để phụ giúp thêm cho gia đình. Công việc tôi làm lúc đó là nhân viên trong một trường dạy nghề.
Cuối tháng có tiền lương, mừng lắm. Hí hửng đem về khoe thì ba tôi nói một câu mà tôi nhớ đến tận bây giờ: “Quan trọng nhất là không được tham lam. Không lấy của người làm của ta. Khi ra đời, sống để mọi người quý trọng mới là quan trọng nhất, chứ không phải làm ra tiền nhiều đâu con…”.
- Sống và hoạt động nghệ thuật hơn nửa đời người, giai đoạn nào chị cảm thấy khó khăn nhất trong cuộc đời của mình?
- (Ngập ngừng một hồi lâu) Tôi không gặp khó khăn gì trong nghề nghiệp của mình nhưng khi bước sang lĩnh vực kinh doanh thì thất bại, tôi sa sút tinh thần và tất cả mọi thứ. Tôi nghiệm ra trời chỉ cho mỗi người một nghề.
Rằm vừa rồi, vợ chồng tôi ngoài đi chủa cúng Phật, còn cúng cảm tạ trời đất đã phù hộ cho chúng tôi vượt qua những ngày tháng khó khăn một chút với nghề kinh doanh tôm khô. Hiện nay, chúng tôi đã sang nhượng công ty lại cho một đối tác khác. Bây giờ chúng tôi muốn dành thời gian cho ca hát – nghề chính mà trời đã ban tặng cho chúng tôi và tập trung nuôi dạy các con thôi. Lúc lao đao nhất với nghề tay trái, tôi nhận ra rằng nếu không có nghề hát này chắc tôi chết mất.
- Dường như chị không có nhiều bạn thân trong nghề biểu diễn, cuộc sống chị lúc nào cũng xoay quanh gia đình, chồng con?
- Tôi dễ kết bạn lắm, trong nghề ai cũng thương, nhưng bạn tri kỷ của tôi toàn là người ngoài nghề. Vì nghệ sỹ thường rất bận rộn, họ không có nhiều thời gian để gặp mỗi ngày, tâm sự, hàn huyên. Lâu lâu gặp, đi diễn chung thì mới ngồi kể chuyện cho nhau nghe thôi.
- Hai câu đối trong nhà chị: “Phúc mãn đường viên tăng phú quý. Đức lưu quang lộc tiến vinh hoa”, có phải là điều mà chị cần nhất ở độ tuổi này không?
- 2 câu đối này là do một người em thân thiết của vợ chồng tôi tặng. Mỗi năm, khi Tết sắp đến, anh Triệu lại treo lên để không khí Tết tràn về, thấy lòng ấm áp và cũng mong phúc-đức đến nhà nữa. Tôi chỉ muốn tâm trí và mọi chuyện được bình an.
- Chị sống được nhiều người thương quý. Đây là kết quả của một quá trình trải nghiệm, điều chỉnh tính cách hay mọi thứ xuất phát từ tự nhiên?
- Nếu tính cách chưa hoàn thiện thì cố gắng điều chỉnh cũng là một việc tốt. Nhưng mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều xuất phát từ sự tự nhiên, không cố tình làm điều này điều kia để lấy lòng ai cả. Gia đình tôi trước giờ sống sao thì bây giờ cũng y hệt như vậy.
Hôm trước tôi qua Mỹ thăm con gái lớn đang đi học bên đó, vô tình đọc được vài dòng cháu nó ghi trong cuốn sổ tay. Đọc mà tự dưng lòng thấy vui rộn ràng. Cháu nó viết vào sổ 14 điều răn của Phật và những câu châm ngôn về gia đình, bạn bè…
Cẩm Vân hạnh phúc bên chồng và con gái út
- Tại sao nhiều năm trước em gái chị muốn làm giấy tờ mời gia đình sang nước ngoài định cư chị lại từ chối, quyết định ở lại đây. Biết đâu chị đi thì đâu có gặp chuyện không vui trong kinh doanh thời gian trước?
- Đến lúc xui thì ở đâu cũng phải xui mà. Ở đây, tôi có khán giả yêu thương mình và làm được nghề của mình nữa, bỏ đi sao được. Lúc đó có nhiều lời mời đi hát ở nước ngoài, song công việc kinh doanh như thế làm sao tôi bỏ ngang mà đi được. Nhưng chắc là năm nay tôi phải khởi động lại việc ca hát. Làm đúng nghề nghiệp của mình là an toàn nhất. Đó là lý do vì sao tôi nói với bạn điều tôi cần nhất ở thời điểm này là chữ an: an nhàn, an toàn và an tâm!
- Trò chuyện với chị, tôi có cảm giác rằng chị luôn sợ cái chết?
- Không! Tôi không sợ cái chết mà chỉ sợ không lo được cho các con của mình đến nơi đến chốn. Cha mẹ mà không lo cho con thì ai lo?
- Ngày trước, chị có ao ước có con trai không? Có lúc nào chị tiếc nếu cố gắng sinh thêm, chị đã an tâm vì nhà có thêm một người đàn ông?
- Thực ra thì ngày xưa tôi cũng ao ước có cậu con trai lắm. Nhưng ông trời không… ký duyệt thì ở đâu ra mà xin (cười to). Nhưng không sao, ông trời luôn công bằng mà. Tôi có được hai cô con gái rất ngoan và chăm học.
- Cảm ơn chị đã dành cho chúng tôi buổi trò chuyện thân tình.
Hát là quên buồn |
Bí quyết có nhà to “Nhiều người đồn rằng để có được nhà cửa hôm nay, anh Khắc Triệu chồng tôi chẳng làm gì cả. Tất cả đều là công sức của một mình tôi. Nói vậy là tội cho anh Triệu. Có thể do người ta biết đến tôi nhiều hơn ông xã một chút nên nghĩ tôi kiếm được nhiều tiền hơn. Song thử hỏi không có anh Triệu làm sao phận đàn bà như tôi có thể chèo chống gia đình được? Tôi cũng quá quen với những tin đồn thế này rồi. Nhiều người ác ý hơn, họ còn đồn là vợ chồng Cẩm Vân – Khắc Triệu làm ăn phi pháp mới mua được nhà to chứ làm sao đi hát mà mua được căn nhà to đùng ở quận Phú Nhuận được. Thật sự ca sĩ thời tôi, đi hát đâu kiếm được nhiều tiền như bây giờ. Cũng may anh Triệu là người biết tính toán, mua được cái nhà nhỏ rồi bán đi, mua nhà to hơn. Vài năm sau giá nhà lên rồi lại bán và mua cái khác. Cứ thế chúng tôi dành dụm để xây nhà lớn hơn thôi. Cái nhà đầu tiên vợ chồng tôi mua là 6 lượng vàng đó (cười)”. |