Nước mắt của trò…
Giờ ngữ văn của tôi sáng nay ở lớp 9/4 buồn quá. Bài tập ngày hôm trước nhiều em đã không hoàn thành và trong số đó có Hằng, cô bé trong đội tuyển học sinh giỏi mà tôi rất quý.
Vì tuần học đầu tiên chỉ mới bắt đầu mấy hôm nên tôi chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng và khuyên nhủ các em cố gắng không vi phạm lần sau. Giờ ra chơi, khi đi ngang qua hành lang lớp học, Hằng đến kéo tay tôi, tựa vào vai tôi và nói nhỏ: "Cô ơi, em xin lỗi cô. Tối qua bố mẹ em cãi nhau nên em học không vô…".
Câu nói của em nhỏ dần và dù không nhìn vào mắt em, tôi vẫn đoán được nó đong đầy nước. Em đưa tay quẹt nước mắt và các bạn đến gần tò mò. Tôi ôm vai em an ủi: "Đừng khóc! Em phải mạnh mẽ lên! Các bạn đang đến… Đừng để các bạn nghĩ cô quát nạt gì làm em khóc nghe…".
Tôi cố đùa để em vui hơn nhưng từ sâu thẳm trong trái tim mình, tôi biết em đang buồn và khổ tâm rất nhiều. Thương em quá nhưng tôi cũng chỉ có thể động viên và gửi gắm em cho cô bé bạn thân cùng lớp nhờ an ủi, sẻ chia cùng em.
Trong chặng đường cầm phấn mười mấy năm của mình, không ít lần tôi chứng kiến nỗi đau của học trò khi mái ấm gia đình rạn nứt. Cái lứa tuổi trung học cơ sở dở dở ương ương ấy đủ chín chắn để cảm nhận rõ cái giá của sự chia lìa, mất mát. Và cũng chính cái lứa tuổi ấy tiềm ẩn nhiều mầm mống của sự nổi loạn, mất phương hướng, trầm cảm…
Câu chuyện của một học sinh nam tên Hiệu vẫn mãi đau đáu trong tôi nỗi xót xa. Em là lớp phó học tập của lớp suốt bốn năm cấp hai. Học giỏi, năng động, tự tin, sáng tạo, lễ phép,… là những gì tốt đẹp nhất mỗi khi tôi nghĩ về em. Mỗi kỳ họp phụ huynh, tiếp xúc với bố mẹ em, tôi thường khen thật bụng về cậu con trai được cả tài lẫn nết của họ.
Rời mái trường trung học cơ sở, em lên cấp ba vào ngôi trường có tiếng ở thị xã. Bẵng đi một thời gian, qua học trò cũ, tôi buồn vô cùng khi nhận được tin em học hành sa sút, thường bỏ nhà đi bụi và bị bố xích cả chân lại. Em như biến thành con người khác, bất trị và xa lánh tất thảy bạn bè.
Hỏi ra mới biết, bố mẹ em vừa ly hôn. Cú sốc tinh thần ấy đã quật ngã không thương tiếc cậu học trò nhỏ đáng mến ấy. Ba năm đã trôi qua, vừa rồi dò hỏi kết quả thi tốt nghiệp THPT của các em, tôi được biết Hiệu chỉ vừa đủ điểm đậu tốt nghiệp. Lòng tôi hụt hẫng lắm mỗi khi nghĩ về tương lai dang dở của một học sinh từng là niềm tự hào của bao người.
Lưu bút tuổi học trò. Ảnh: Hoàng Triều
Và mới năm ngoái thôi, tôi lại chứng kiến nước mắt của trò rơi vì bi kịch gia đình. Em là Phương, lớp trưởng lớp 8/2 học giỏi và cực kỳ ngoan ngoãn. Một ngày gần cuối năm học, tôi bước vào lớp và nhận ra không khí khác hẳn ngày thường. Các em im lặng nhìn nhau, tôi lờ mờ nhận ra có điều gì đó bất ổn.
Tôi mời lớp trưởng đọc mẫu bài văn, Phương đứng dậy gượng gạo, nước mắt rơi lã chã. Tôi sững người cho em ngồi xuống. Em gục hẳn trên bàn và tấm tức khóc. Một em ghé vào tai tôi nói ngắn gọn "Bố mẹ bạn ấy chia tay cô ơi…". Một tiết học lặng buồn theo từng tiếng nấc nghẹn của cô bé lần đầu tiên chạm vào nỗi đau gia đình tan vỡ.
Những ngày sau đó, nỗi buồn nối tiếp, kéo dài trong tâm hồn em. Gương mặt xinh xắn ấy thỉnh thoảng phảng phất vẻ thẫn thờ, ánh nhìn xa vắng. Đôi mắt đượm buồn theo em suốt mấy tuần. Rồi sau đó là những ngày em khóc triền miên trên lớp, trong vòng tay bạn bè. Hóa ra, bố em sau khi ly hôn xong liền mở tiệc ăn mừng, nhạc xập xình như trêu ngươi. Người lớn cố tình làm đau lẫn nhau, có ngờ đâu vô tình khắc sâu vết thương lòng trong con trẻ.
Phương may mắn có những người bạn tốt ở bên cạnh. Mấy cô bé, cậu bé mới lớp 8 thôi đã biết vuốt tóc, ôm vai khi bạn khóc. Cả nhóm còn rủ Phương về nhà, nấu cơm ăn chung. Các em còn chủ động theo Phương về nhà bố để thu dọn đồ đạc chưa kịp chuyển đi. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ bạn tốt luôn ở bên cạnh Phương là món quà lớn mà tạo hóa đã bù đắp cho em.
Năm nay, tôi tiếp tục phụ trách bộ môn Ngữ Văn của lớp Phương. Em vẫn là lớp trưởng của lớp 9/2. Mỗi lần nhìn cô bé, tôi lại mường tượng về những giọt nước mắt lã chã và lòng thầm mừng vui khi em đã vượt qua cú sốc tinh thần ngày ấy.
Nỗi đau có thể sẽ nguôi ngoai phần nào theo thời gian nhưng chắc chắn rằng vết thương lòng trong tâm hồn của Hằng, Hiệu, Phương và nhiều em học trò cùng cảnh ngộ sẽ còn mãi nhức nhối.
Bởi vậy, mong rằng những ai đang làm bố, làm mẹ hãy đặt niềm vui, hạnh phúc của con trẻ lên trên cái tôi cá nhân để vun vén cho con một mái ấm có thể tựa nương.
Và khi thật sự không thể níu kéo, hãy yêu thương và chăm sóc con trẻ nhiều hơn. Để không còn bất cứ đứa trẻ nào phải khóc, hụt hẫng, chơ vơ và lạc lối…
Năm nay, các con lên lớp 3 và phụ huynh chúng tôi háo hức gặp cô giáo mới của con. Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm mặc...