Mơ ước sống của cậu sinh viên gặp bạo bệnh
Nhìn thẳng vào đôi mắt Cường, đôi mắt ấy chứa đựng bao nhiêu niềm khao khát được sống.
Trước mặt tôi là một cậu sinh viên năm 4 trường Đại học Bách Khoa, khoác chiếc ba lô, đi giày thể thao, đeo kính cận, khuôn măt hiền lành đúng nghĩa là một “con mọt sách”. Chúng tôi ngồi quán trà đá ven đường. Trong vòng hai tiếng đồng hồ tôi ngồi nghe Cường kể về cuộc đời của mình. Có lẽ, cuộc đời Cường chỉ viết lên một trang giấy. Đau đớn nhiều hơn niềm vui, nước mắt nhiều hơn nụ cười...
Ba năm cấp ba, Cường là học sinh giỏi nhất trường, rồi đỗ vào Đại học Bách Khoa. Trong suốt thời gian học cấp ba và bốn năm học đại học, Cường không yêu một ai, không để ý một người con gái nào. Cậu chỉ biết cắm đầu vào học, học như chưa bao giờ được học vậy. Ngoài học, cậu còn làm thêm kiếm tiền nuôi thân và cũng để trải nghiệm cuộc sống.
Tôi bắt đầu lắng nghe Cường kể về cuộc đời bi đát của mình. Trong một lần đi hiến máu nhân đạo, cậu đau đớn phát hiện mình bị ung thư gan và không còn sống được bao lâu nữa.
Cường mất hết niềm tin, đầu óc quay cuồng, cậu muốn biến mất khỏi thế gian này. Cường không tin đó là sự thật, đau khổ buồn chán đi lang thang khắp nơi, đi những nơi cậu chưa từng đến, làm những việc chưa từng làm.
Thật là điên rồ khi đạp xe từ Hà Nội về Nghệ An, thật là rảnh rỗi khi đi bộ vòng quanh Hà Nội 20 tiếng đồng hồ mà không biết mỏi mệt. Cậu lang thang như một con thú hoang, mệt thì ngủ giữa đường, hết mệt đi tiếp, đi đến khi không còn bước nổi chân nữa.
Đã có những lúc Cường nghĩ sẽ kết thúc cuộc đời, muốn nhảy xuống vực sâu. Cường muốn làm điều đó lắm, nhưng lý trí không cho cậu làm vậy. Cường còn nhiều việc chưa làm, chưa làm gì để đời cả.
Có lẽ, cuộc đời Cường chỉ viết lên một trang giấy (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày Cường chợt nghĩ, còn 5 năm sống mình sẽ làm gì để viết lên nhật ký cuộc đời của mình, để cuộc đời thật có ý nghĩa. Cậu bắt đầu suy nghĩ lạc quan, yêu đời hơn, bắt đầu đi làm thêm để trải nghiệm cuộc sống, nếm mùi vị cuộc đời.
Đầu tiên Cường đi bán hàng, cắt tóc, làm nail rồi làm quán cà phê, trông quán nét, gia sư, tạp vụ… rồi làm cả việc lau chùi cửa kính, đến việc điên rồ nhất Cường mua mỹ phẩm về rồi đi bán đúng giá như vậy.
Có thể mọi người nghĩ cậu có vấn đề về thần kinh nhưng với cậu thì khác. Cậu muốn làm điều gì đó, việc gì đó mà chưa từng làm dù là kỳ quặc. Có lẽ chỉ có Cường làm vậy vì cậu muốn cảm nhận muôn màu của cuộc sống.
Cường muốn thử nhiều thứ lắm. Những lúc bất cần đời Cường muốn thử cả ma túy, muốn biết mùi ma túy như thế nào. Nhưng Cường không làm được, lương tâm không cho phép cậu làm thế.
Nhìn thẳng vào đôi mắt Cường, đôi mắt ấy chứa đựng bao nhiêu niềm khao khát được sống, được hưởng hạnh phúc. Cậu ước được một lần hôn con gái, và muốn có cả một gia đình yên ấm, một đứa con ngoan, người vợ hiền thảo. Nhưng sẽ không bao giờ Cường có được những thứ đó – đơn giản với bao người nhưng lại quá xa xỉ với cậu.
Tôi hỏi, học xong Cường dự định gì không? Cường cười, cậu không biết mình học xong rồi làm gì nữa... Rồi cậu cười lớn, cười một cách sảng khoái nhưng trong nụ cười đó tôi nhìn thấy những nỗi đau.
Cường cười trong nỗi đau khổ vì căn bệnh quái ác. Tôi lặng người tôi không biết mình phải làm gì để an ủi cậu nữa. Tôi tin sẽ có phép nhiệm màu, tôi tin điều kỳ diệu sẽ đến với cậu. Tôi hy vọng bình an sẽ đến bên Cường. Tôi mong ông trời sẽ cho Cường một cơ hội sống hết cuộc đời, để Cường được làm những gì cậu muốn.
Tên nhân vật đã được thay đổi
Chuotxauxi69...@gmail.com
Xem thêm các bài viết liên quan:
Tâm sự của sinh viên thất nghiệp
Tâm sự của nam sinh thoát khỏi vòng lao lý