Đói ở lớp học bản Dao
Đã nghe và thấy những khó khăn của nhiều lớp học ở vùng cao, nhưng khi tận mất chứng kiến những khốn khổ của lớp học “3 trong 1” ở bản Dao Tân Phượng, chúng tôi vẫn không khỏi chạnh lòng...
Quặn lòng những cặp lồng “mì tôm”
Chúng tôi ghé thăm khu tập thể của 12 giáo viên Trường Mầm non Tân Phượng (huyện Lục Yên, tỉnh Yên Bái). Đó là một dãy nhà lợp cọ, nền đất, chia thành 6 phòng, mỗi phòng chỉ 3m2. Chứng kiến cảnh các cô phải chen chúc trong gian bếp nhỏ, bữa cơm chỉ có cá mắm và đậu phụ, chúng tôi thấu hiểu được phần nào cuộc sống của các thầy cô nơi đây.
Trò chuyện với cô giáo Hoàng Lệ Hằng - Hiệu trưởng nhà trường, chúng tôi được biết: Tân Phượng là xã vùng cao với 100% dân số là người Tày và Dao. Tỷ lệ hộ đói chiếm trên 50%. Trường Mầm non xã Tân Phượng chưa có một phòng học nào, biển hiệu của trường cũng chưa có vì ngay cả điểm trường chính còn phải đi học nhờ trường THCS. 4 điểm lẻ cũng phải học nhờ và học tạm trong nhà lá.
Do không có phòng học nên các cháu phải học ghép 3 lứa tuổi (3, 4, 5 tuổi). Hiện nay chỉ có điểm trường chính là có nhân viên nấu ăn, còn tại các điểm lẻ do đường đi lại khó khăn, không có kinh phí nên các phụ huynh phải tự túc bữa ăn cho các cháu, bằng cách mỗi sáng khi đưa con đến lớp, phụ huynh lại xách theo cặp lồng cơm đến gửi các cô.
Nói đến đây giọng cô Hằng nghẹn lại, cô mở chiếc điện thoại trên tay có quay hình những chiếc cặp lồng cơm của các bé cho tôi xem, trong đó chỉ có mì tôm, cơm không, hoặc một cái bánh nếp không nhân, may mắn chỉ vài cặp lồng có ít cá mắm hay con tôm. Cô Hằng cho hay, mì tôm được nấu từ sáng nên đến bữa trưa đã trở nên nhão như cháo. Thậm chí, vào những ngày đói giáp hạt cơm còn phải độn thêm sắn...
Bữa cơm cho trẻ mầm non ở Tân Phượng chủ yếu là mì tôm và cơm độn sắn
Quyết tâm bám bản
"Biết là bữa ăn của các cháu thiếu chất dinh dưỡng nên nhà trường đã nhiều lần họp và nhắc nhở phụ huynh phải cố gắng nâng cao khẩu phần cho các bé, nhưng do hoàn cảnh ai cũng khó khăn nên không dễ để thay đổi”. Cô giáo Hoàng Lệ Hằng |
“Dù rất khó khăn nhưng điều khiến chúng tôi cảm phục là các phụ huynh vẫn đưa con đến lớp thường xuyên, và có rất ít cháu nghỉ học”- cô Hằng cho biết. Đó chính là động lực khiến các cô giáo bám bản, bám lớp.
Cô giáo Hoàng Thị Thức, một giáo viên trẻ, ra trường năm 2008, tình nguyện lên đây công tác từ những ngày nơi đây còn chưa có điện. Sau khi lập gia đình, cô vẫn tiếp tục bám trụ ở đây và khắc phục khó khăn bằng việc đưa con gái 2 tuổi lên đây học chữ. 5 năm gắn bó, nơi đây đã trở thành quê hương thứ hai của mẹ con cô. “Dù khó khăn đến mấy, mẹ con tôi sẽ vượt qua, mong sao các trò nghèo nơi đây sẽ học được thật nhiều cái chữ”- cô giáo Thức tâm sự.
Chia tay các cô khi trời bắt đầu nhá nhem tối. Con đường gập ghềnh, giờ thêm cái lạnh và đêm tối như trở nên xa hơn... Vậy mà trong suốt quãng đường dài ấy, trong đầu tôi chỉ hiện lên hình ảnh của những chiếc cặp lồng mì tôm lạnh lẽo và nhão nhoét...