Bộ phim tàn bạo và dã man bậc nhất về tình yêu
Trong "The Lobster", những kẻ cô đơn sẽ bị buộc vào đường cùng, bị xua đuổi và ruồng bỏ.
Thế giới điện ảnh có nhiều bộ phim hay nhưng không có cơ hội lan tỏa rộng rãi đến khán giả. Ai đã xem những bộ phim này đều muốn chia sẻ đến mọi người bởi sự cảm động, sâu sắc, nhân văn, lãng mạn... Những bộ phim như thế sẽ được giới thiệu tới độc giả vào lúc 11h, thứ 5 hàng tuần, mời các bạn đón đọc! |
Bộ phim của đạo diễn người Hy Lạp Yorgos Lanthimos được mô tả là một bộ phim về tình yêu thuần túy, một bộ phim tình cảm không giống bất cứ bộ phim nào trước đây. The Lobster (Tựa Việt: Tôm Hùm) là một bộ phim kỳ lạ bậc nhất về cuộc sống của những người trưởng thành.
Một bộ phim kỳ lạ của đạo diễn người Hy Lạp Yorgos Lanthimos
Đạo diễn Yorgos Lanthimos đã dựng lên một thành phố giả tưởng, nơi những kẻ cô đơn cần phải loại bỏ khỏi xã hội. Tất cả những người không thể kiếm được đối tác, đối tác qua đời hoặc li dị đều sẽ phải đến một khách sạn kỳ lạ ở trong 45 ngày để tìm cho mình một đối tác mới. Nếu không thể làm được điều này đúng thời hạn, những người này sẽ bị biến thành động vật.
Nhận vật chính của phim David cũng bị đưa đến khách sạn sau khi chia tay vợ của mình. Đồng hành cùng David là một chú chó – chính là người anh trai của anh biến thành sau khi không thể vượt qua được thử thách tại khách sạn. Con vật David lựa chọn đến biến thành nếu không thể vượt qua thách thức là con tôm hùm. Tại khách sạn, David gặp gỡ những người khách khác, đồng cảnh ngộ với anh. Họ không có tên riêng, chỉ được nhận thức bằng những đặc điểm dị dạng.
Một luật lệ ở thành phố không dành cho những kẻ cô đơn. Họ bắt buộc phải yêu, như một thứ nghĩa vụ, một thứ tôn giáo, một thứ máy móc. Họ không được làm bất cứ điều gì để tự thỏa mãn bản thân. Ở khách sạn này, việc “tự sướng” sẽ bị trừng phạt. Hàng ngày sẽ có những cô hầu gái đến kiểm tra sinh lý của khách hàng. Còn để có thể thỏa mãn cả nhu cầu tâm lý lẫn sinh lý, họ bắt buộc phải tìm một người khác giới.
Những gương mặt vô cảm vì khi phải tìm kiếm bạn đời
Thậm chí mọi luật lệ ở khách sạn đều được lập trình như một cái máy, biến khách đến đây cũng như một con robot để tìm bằng được đối tác của mình. Mọi cá nhân đều bị áp vào một khuôn khổ, với một lựa chọn duy nhất, xu hướng tính dục nam hoặc nữ (không có song tính bisexual), cỡ giày không có size một nửa, hoặc là 44 hoặc là 45, bất chấp việc David mang giày size 44 rưỡi.
Tình yêu ở The Lobster chẳng còn nghĩa lý gì cả. Khi người ta đến với nhau để sinh tồn. Bằng mọi giá, bằng mọi cách. Mỗi người đều có một cách để tồn tại với luật chơi ác độc này. Như một người đàn ông đã tự đập đầu mình để chảy máu cam cho giống cô gái mà anh ta tán tỉnh. Như người phụ nữ máu lạnh sẵn sàng săn đuổi những người cô đơn khác để tiếp tục kéo dài sự hưởng thụ trong khách sạn. Như một người đàn bà tuyệt vọng cầu xin được ghép đôi cùng người khác rồi cuối cùng chọn cách tự sát để không bị biến thành thú.
Đạo diễn Yorgos Lanthimos đã tạo ra một thế giới tàn độc, một thế giới tàn độc chỉ để tìm kiếm một người đồng hành. Đạo diễn người Hy Lạp đã để cho người đàn bà tự sát kêu đau đớn trước khi chết. Âm thanh ám ảnh tất cả mọi người, để thấy rằng việc chỉ có một mình đáng sợ như thế nào.
Nếu không thể thoát khỏi cuộc đời độc thân sẽ bị biến thành động vật
Phần lớn khách hàng của khách sạn đều khiếm khuyết, hoặc tuyệt vọng. Họ không có nhu cầu tìm kiếm tình yêu, hoặc không thể tìm kiếm được tình yêu. Chính vì vậy họ bị đưa đến đây như một biện pháp ép buộc cuối cùng. Họ đến với nhau bằng thứ bản năng sinh tồn méo mó. Họ ép cả bản thân mình trở nên méo mó chỉ để được sống như những con người ở xã hội này.
Nhìn rộng ra, chẳng phải chúng ta cũng đã bị như vậy sao. Có đôi khi chúng ta ép mình vào những cuộc hôn nhân là vì người khác chứ không còn vì tình yêu nữa. Hôn nhân thiêng liêng và cao cả bỗng chốc trở thành trò ghép đôi tạm bợ, miễn sao đủ để che mắt thiên hạ, đủ để vượt qua miệng lưỡi thế gian, đủ để sinh tồn.
Một nữa sau của The Lobster lại đưa khán giả đến một thế giới khác. Nếu như ở khách sạn là cuộc sống của những người bị ép buộc từ chối nỗi cô đơn thì ở trong rừng là những người được gọi “loners”. Họ bất chấp đạo luật “chống cô đơn” của thành phố, sống bất tuân trong rừng. Những “loners” trở thành mục tiêu săn đuổi của khách hàng trong khách sạn. Mỗi một người cô đơn sẽ đổi được thêm một ngày ở khách sạn mà không bị hóa thành thú.
Tình yêu bỗng nảy sinh ở nơi tuyệt vọng nhất
Nhân vật chính của bộ phim, David, sau khi đã tuyệt vọng với việc tìm đối tác đã quyết định bỏ trốn khỏi khách sạn, trở thành một “loners” trước khi bị biến thành tôm hùm. Những kẻ cô đơn trong rừng cũng đều là những người đã tuyệt vọng trước tình yêu, trước hôn nhân và gia đình. Họ chỉ muốn sống một mình. Vậy nên họ cũng có luật lệ riêng. Cấm tình yêu. Cấm tán tỉnh. Cấm ghép đôi bằng mọi cách.
Kỳ lạ thay ở giữa khu rừng cấm tình yêu đầy tuyệt vọng, David lại gặp được tình yêu của cuộc đời mình. Cô Cận Thị - tình yêu giữa lúc tuyệt vọng nhất của David. Vì luật của khu rừng, họ phải yêu nhau trong câm lặng. Nhưng tình yêu vẫn nảy sinh, giữa lúc tưởng chừng như ta đã buông tha tất cả, buông tha cho mọi ham muốn của cuộc đời.
Họ khao khát về những hạnh phúc bình dị
Cô Cận Thị và David đã có những giấc mơ yên bình. Giấc mơ về một căn bếp sạch sẽ với những đứa trẻ. Đó mới là đích tới cuối cùng của hôn nhân. Không vì gì cả ngoài tình yêu. Khi đàn ông và đàn bà tự nguyện ghép đôi với nhau, trọn đời, vĩnh viễn.
Nhưng đến cuối cùng, đạo diễn Yorgos Lanthimos tiếp tục lại xoay khán giả đến một tầng cảm xúc khác. Một tình yêu tưởng như hoàn mỹ ấy, cuối cùng lại vĩnh viễn không thể thành hiện thực.
Trailer của bộ phim