Truyện ngắn "NHÀ QUÊ RA PHỐ" (25): Một lũ điên
Bao nhiêu siêu nhân suy ngẫm sự đời viết những câu thơ bất hủ, còn chúng mày phang nhau vì mấy đồng bạc.
Đại ca Bờm hùng hổ hất thúng bún xáo chó của Lý Thông xuống đất, bắn tung tóe.
- Láo, mày định chơi ông hả? Đã thỏa thuận, mày chỉ bán thịt chó chặt, không được bán bún chó măng cơ mà. Mày bán bún măng làm xôi của cụ mày ế rổng à?
Lý Thông không kém nhời:
- Mày đền ông ngay rổ bún ngay không ông chém, kinh doanh tự do, đất nước đã vào WTO rồi sao còn cấm đoán. Ngu thế hả Bờm. Suốt bao nhiêu năm nay sao không học lấy cái bằng tại chức để đối xử với đời chứ. Mất dạy!
Lý Thông chưa nói xong thì bị Bờm co chân đá cho một phát vào bộ hạ, đau điếng ôm hạ bộ ngục xuống giẫy đàng đạch. Không ai dám cứu Lý Thông khi Bờm còn hằm hằm đúng đó. 10 phút sau Lý Thông tỉnh dậy, mặt xanh như đít nhái.
Bất ngờ Lý Thông vùng dậy cầm nồi măng nấu xương chó còn nóng hắt một phát vào mặt Bờm. Phát phản đòn này quá nặng khiến Bờm mất sức chiến đấu hoàn toàn. Chị em tiếp viên khiêng cả 2 người vào cấp cứu. Bà con được một phen hú vía.
Khi cả hai đã tỉnh lại, Nhà Thơ mới ra đòn:
- Hai thằng chúng mày ngu như chó. Đánh nhau thì giải quyết được gì? Chúng mày đã mang bao nhiêu tai tiếng với thiên hạ rồi, giờ này là lúc nào rồi mà còn tranh ăn với nhau thì có khác gì súc vật không hả, lũ vô học.
Nhà Thơ bắt cả hai người cùng phải quỳ xuống nghe giáo huấn.
- Đấy, chúng mày có biết bao nhiêu siêu nhân đang suy ngẫm sự đời, đang viết ra những câu thơ bất hủ cải tạo thiên hạ. Còn chúng mày thì phang nhau vì mấy đồng bạc lẻ. Ngẫm đi, có thấy nhục không. Quỳ xuống mà ngẫm, bao giờ ra được cái gì thì ông cho đứng lên. Đầu óc chúng mày chứa bao nhiêu phầm trăm bã đậu mà tối thế hả. Hãy làm một việc cao thượng đi, hãy thể hiện bản thân đi, hãy hát lên bài hát ca ngợi con người lao động đi. Hãy tập nói với nhau một câu có chất đi…
Nhà Thơ giao cho mỗi người phải sáng tác một câu thơ thì mới được đứng dậy. Tiếp viên nhà hàng đưa cho mỗi người 1 tờ giấy và cái bút.
Đến nước này thì cả hai thằng cùng phủ phục xuống sát đất van xin Nhà Thơ tha mạng:
- Nhà Thơ ơi, ngài hãy gia ơn cứu với chúng con với. Ngài bắt chúng con làm gì cũng được, cuốc ruộng, hót phân… đừng bắt chúng con phải làm thơ. Đầu óc chúng con tầm thường lắm, tâm hồn đục như bát đất, suy nghĩ hẹp hòi, tiểu nhân, sao có thể làm thơ được chứ.
Nhà Thơ đưa cho Lý Thông và Bờm hai câu thơ: “Khi mê tiền chỉ là tiền/ Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm”.
- Hai đứa chúng mày suy ngẫm hai câu thơ này đi, khi nào hiểu được ý nghĩa sâu sa của nó thì ông cho về.
Lý Thông và Bờm quỳ đọc đi đọc lại hai câu thơ như thể tụng kinh. Hai kẻ thô thiển nhìn nhau, cầu cứu nhau, vô vọng. Làm sao những kẻ thiêu thân, sống chỉ vì tiền, đạp lên tất cả, đạp lên mặt người thân thì hiểu thế nào được chứ. Nhìn mặt hai thẳng thật thảm hại vô cùng. Nhà Thơ thấy thương chúng.
Đã quá trưa nhưng không đưa nào luận hiểu được hai câu thơ bí hiểm này. Chúng vái nhà thơ tha mạng. Nhà thơ thương tâm cho dọn mâm thịt chó, mắm tôm, cút rượu cho chúng ăn trưa, lấy sức suy ngẫm tới tối. Nhà Thơ bảo:
- Hãy suy ngẫm về thịt chó đi! Hãy ca ngợi món chó chặt đi!
Hai kẻ tiểu nhân cũng thể hiểu nổi thế nào là thịt chó. Ngày nào chúng cũng nhồm nhoàm nhai thị chó nhưng có hiểu thịt chó là gì đâu chứ. Chúng là hai kẻ đáng thương. Nhà Thơ phân xử:
-Từ mai thằng Lý Thông chỉ được bán chó chặt, không được bán bún xương chó nấu măng nữa. Thằng Bờm tiếp tục bán xôi. Thằng nào vi phạm hợp đồng này sẽ bị xử nặng. Ta điên tiết mà bắt phạt làm bài thơ thì coi như chúng mày đi đứt thôi các con ạ. Cút nhanh!
Hai kẻ bật dậy chạy mất. Đám tiếp viên sồn sồn vỗ tay đôm đốp:
- Hoan hô Nhà Thơ, hoan hô Nhà Thơ…
Lê Tự
Sự việc tiếp theo diễn ra thế nào, xin mời các bạn đón đọc phần 26 của Truyện ngắn Nhà quê ra phố trên mục Cười và Tiểu phẩn của 24H lúc 8h sáng thứ 6 (15/8/2014).