Thơ vui: Sự tích đôi chân người
Thủa xưa, khi tạo ra muôn loài, Ngọc Hoàng đã "quên" làm chân cho loài người!
Thuở hồng hoang trái đất
Chân cẳng của muôn loài
Ngọc Hoàng cho ngẫu hứng
Nên nhiều khi rất hài
Con bò thì 8 cái
Bụng chi chít những chân
Cho con bú rất khó
Nên bò trông đần đần
Con vịt có duy nhất
Một chân mọc giữa người
Nên vịt thường xuyên ngã
Chổng cả vó lên trời
Có 3 chân là chó
Hai trước và một sau
Nên đi lại rất khó
Nhất là khi đi… cầu
Riêng con người thì khác
Chẳng thấy chân ở đâu
Đi dùng tay “trồng chuối”
Máu dồn hết xuống đầu
Bò, vịt, người và chó
Bèn thưa với Ngọc Hoàng
Xin ngài bố trí lại
Chân đi cho dễ dàng
Ngọc Hoàng thấy hợp lý
Bèn nói với loài bò:
Người nhiều chân hơi phí
Xem cho ai thì cho
Bò lấy ra 4 cái
Cho vịt, chó và người
Vịt, chó cùng được 1
Người thì hẳn một đôi
Cả bốn đều hỉ hả
Ôi thích quá đi thôi
Nhưng kể từ phút ấy
Lúc nhớ chân đã cho
Bò buồn rầu tiếc nuối
Miệng cứ kêu “giò… giò”
Còn vịt khi đi ngủ
Lại co một chân lên
Vì vẫn nghĩ chân ấy
Là của bò cho thêm
Chó thì luôn luôn nhớ
Nên mỗi lần vệ sinh
Nó đều rất ý thức
Ghếch chân mới của mình
Và người khi sung sướng
Theo bản năng không quên
Vì mình vốn chẳng có
Lại nhấc… hai chân lên
Cử Tạ