Thơ vui, nhưng chỉ đọc khi vợ vắng nhà
Kiếp làm chồng, dù yêu thơ đến mấy cũng không nên thấy thơ là rung đùi ngâm... ư ử.
Vợ là mẹ các con ta
Thường kêu bà xã, hiệu là phu nhân
Vợ là tổng hợp: bạn thân
Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền.
Vợ là ngân khố, kho tiền
Gửi vào nhanh gọn, hơi phiền rút ra
Vợ là biển cả bao la
Đôi khi nổi sóng khiến ta chìm phà
Vợ là âm nhạc, thi ca
Vừa là cô giáo, vừa là luật sư
Cả gan đấu khẩu vợ ư?
Cá ươn không muối, chồng hư cãi vờ (vợ)
Chồng ơi! Đừng có dại khờ
Không vợ, đố biết cậy nhờ tay ai?
Vợ là phước lộc thọ tài...
Thuộc trăm định nghĩa, trả bài vợ khen
Vợ là thượng cấp chỉ huy
Là người lãnh đạo, bảo gì, chồng vâng!
Vợ là bà... mẫu, ông... thân
Sớm hôm hiếu thảo, ân cần dám quên
Vợ là cảnh sát ven biên
Chồng mà “đi lạc”, bắt liền, điều tra!
Vợ là nội tướng trong nhà
Đồng hồ luôn kiểm, giúp ta đúng giờ
Vợ là chủ nợ ngây thơ
Cho chồng tháng tháng ngon ơ, nộp tiền
Vợ là thư kí rất siêng
Thư từ, ngăn kéo toàn quyền moi ra
Vợ còn đại diện quan toà
Bắt tội phải nhận, bảo tha được nhờ
Vợ là bà chủ căn cơ
Quen mồm sai vặt, con thơ ngại bồng
Vợ còn là những cơn giông
Thổi chồng ra ngủ sa lông là thường
Vợ là cung cách đế vương
Áo quần sang trọng, đúng đường văn minh
Vợ với Táo chẳng thân tình
Chồng bèn một bếp một mình quyền uy
Phát thanh đài vợ rất chì
Cằn nhằn trăm chuyện phát đi đêm ngày
Vợ là võ sĩ cao tay
Ngọn quyền, môn cước nàng hay thử chồng
Vợ là... đủ thứ biết không?
Nếu mà muốn định nghĩa xong, cả đời!
Lại có thơ rằng:
Vợ người mặt phấn mày hoa,
Vợ mình cũ kỹ mái già mấy con.
Vợ người óng ả thon thon,
Vợ mình ục ịch như hòn đá lu.
Vợ người như buổi trăng thu,
Vợ mình như buổi mây mù mùa đông.
Vợ người mắt biếc môi hồng,
Vợ mình con mắt thâm quầng lo âu.
Vợ người như báu như châu,
Vợ mình héo quắt như tàu chuối khô.
Vợ người như lụa thủ đô,
Vợ mình như tấm vải thô cuối làng.
Vợ người như tiếng oanh vàng,
Vợ mình như tiếng giần sàng đụng nhau...
Nhưng:
Nếu mình lộn xuống sông sâu
Vợ sẽ như thể con tàu, cứu lên
Vậy thì lấy vợ... rất nên!