Thơ vui: Hà Nội cái gì cũng rẻ
Hà Nội cái gì cũng rẻ. 3 ngàn một vé gửi xe. (Đấy là không tính ngày lễ. Hà Nội “chém” giá… lưỡi lè).
Hà Nội cái gì cũng rẻ
Phim rạp sáu chục 1 vé
(Nếu mà mua qua chị “phe”
Thì lên trăm “k” còn bé)
Hà Nội cái gì cũng rẻ
2 ngàn - trà đá vỉa hè
(Trời nắng thì giá tăng… nhẹ
4 ngàn 1 cốc… be bé
Trà nhạt như nước lá me)
Hà Nội cái gì cũng rẻ
10 ngàn một ký… cave
(Nhưng mà cũng không… “sạch sẽ”
Chỉ được cái vẻ “màu mè”)
Hà Nội chỗ nào cũng… tè
Bờ tường, cột điện, bến xe
Một mùi “thơm” thật mạnh mẽ
Cứ ngỡ Chanel, Arpège…
(Con đường gốm sứ ven đê
Đàn ông thì khỏi nói nhé
Chị em cũng “ấy” sè… sè)
Hà Nội nói tục lắm nhé
Còn dùng tiếng lóng mới “phê”
(Toàn tên bộ phận… sinh đẻ
Đảm bảo chỉ cần thoáng nghe
Mặt đã đỏ lên rồi nhé!)
Hà Nội hung hăng thấy ghê
Va chạm một tí đã hằm hè
Xông vào đấm đá, chửi thề
Mặt sưng quả bưởi, quả lê
(Đấy là còn ít đấy nhé
Chỉ cần thiếu chút kìm chế
Nhẹ thì được “khiêng về quê”
Nặng thì coi như tàn phế)
Hà Nội giao thông cũng “ghê”
Còi xe bấm không hạn chế
Đánh võng, lạng lách vè vè
Đường tắc lao cả lên hè
Đèn đỏ vẫn phóng mải mê
Cứ không cảnh sát là ô kê
Cầu vượt thì cứ mặc kệ
Băng đường bên dưới sợ… giề
(“Người phố” phải đi như thế
Văn hóa là do mình “chế”
Như vậy thì nó mới “phê”)
Hà Nội phục vụ rất tệ
Bán hàng mặt như “đâm lê”
Hất hàm chỉ khách để xe
Mặc cả - nghe chửi lộn mề
Ăn uống nhỡ buột miệng chê
Bị mắng như mắng… lợn sề
(Mất tiền chả được làm thượng đế
Lại còn mang tiếng “nhà quê”)
Hà Nội cũng khoái số đề
Cụ già, cụ trẻ đều mê
Thậm chí có người còn “phê”
Dọn nhà ra tít… bờ đê
(Hàng xóm bỗng thấy vắng vẻ
Gọi điện thì tò… tí… te
Hóa ra người ta đã “té”
Trốn gặp lũ đòi nợ thuê)
Hà Nội lắm tệ nạn ghê
Massage, tẩm quất, cà phê
Gội đầu, thư giãn, ê hề
Nói chung là… Bê-Sa-Mê
(Khách xa xin cẩn thận nhé
Kẻo không, chả có quần về)
Hà Nội có nhiều cái nể
“Dưng” mà cũng lắm điều chê
Nếu có thời gian ngồi kể
Chắc là dài đủ lê thê
(Thôi thì cuộc đời vẫn thế
Tặc lưỡi cho đỡ… tái tê
Sống gắng làm người… tử tế
Giấy rách phải giữ lấy lề)
Cử Tạ
|
|