Thơ tặng "sư tử Hà Đông"
Nắng Hà Nội nhưng anh run muốn chết / Bởi vì em là… sư tử Hà Ðông / Anh sợ nghe tiếng em rống um sùm / Anh vẫn run và muốn ướt cái quần
Anh vẫn biết em người tuy bé tí
Và giọng em… lải nhải ở chung quanh
Linh hồn anh nhiều lúc rét đến run
Rồi em nói… và nói hoài chẳng mệt
Gặp một bữa, cơm chẳng lành một bữa
Gặp hai hôm là đĩa chén lại bay
Tiếng la rầy anh chất chín từng mây
Và đôi mắt hằn lên màu… chó dại
Em không nói vẫn nghe lời trách móc
Em chưa nhìn mà đã nát lòng anh
Anh nhìn em thấy ánh mắt long lanh
Nhe nanh vuốt, em làm như muốn giết
Em chợt hét, chợt la, anh vẫn biết
Rồi chợt điên, chợt nóng… chẳng vì dâu
Nhưng sao điên mà chẳng bảo gì nhau
Ðể anh gọi xe nhà đòn đi hộ tống
Ðể anh sợ mắt em nhìn hoang dại
Giận lòng anh cố nói chẳng thành lời
Em đi rồi, lòng anh thấy khoẻ re
Những ngày tháng cãi nhau giờ bỗng nhẹ
Em cứ đi, hỡi bà chằn hung dữ
Đi luôn đi… Bà sư tử Hà Ðông
Tai vẫn vang tiếng cự nự um sùm
Anh vẫn kinh tiếng hét ấy... em ơi...