Nhật ký phiêu lưu ký (P11): Sốc vì Giai Bé lên thi ĐH
Giai Lớn mà là con cá mập khô thì Giai này chả khác gì bộ xương giáo cụ ở trường học.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay Giai Lớn đùng đùng ôm một em chuột khác về, thay chỗ con chuột hôm trước bị mình cắn đứt đuôi.
Em này dưới bụng cũng có viên hồng ngọc to đùng như con chuột hôm trước, thỉnh thoảng viên ngọc ấy lại lấp lánh, nhấp nháy dưới tay Giai Lớn. Nhưng mà, em í... Nói chẳng phải chê chứ... chuột gì đâu mà đen trùi trũi. Mình nghĩ bụng chắc em này phải lao động ngoài trời nhiều lắm nên mới bị cháy nắng đến thế.
Đã vậy, em í lại còn bị cụt đuôi nữa chứ, rõ là dị hình dị dạng. Thôi, đích thị là Giai đang mang con chuột bị tật nguyền này về để chăm sóc rồi. Sao trên đời lại có người từ bi bác ái như Giai Lớn nhỉ?
Ngày... tháng... năm...
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua. Tự nhiên hôm nay thế nào mà lại nhớ ra là lâu lắm rồi không viết nhật ký. Cũng chẳng có gì đáng viết ngoại trừ chuyện thỉnh thoảng lão Gián lại lôi cả nhà ra để trêu tức mình. Lão dám chọc mình vì tội ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn chăn đơn gối chiếc, chẳng như lão, ít hơn mình cả đống tuổi mà con thì đếm không xuể.
Chậc, chẳng thèm chấp. Cứ thử đem lên bàn cân xem, một mình mình chấp cả đàn cả ổ nhà lão ấy chứ.
Ngày... tháng... năm...
Mới đầu giờ sáng đã thấy Giai Lớn về. Lạ ghê, thường ngày thì Giai đi cả ngày, đến chiều tối mới mò về. Thế mà nay...
Giai Lớn về, dẫn theo một Giai khác, cũng cao như thế, cũng đẹp trai như thế, nhìn chung là rất giống Giai Lớn, có điều Giai này nhìn có vẻ "béo xương" hơn Giai Lớn nhà mình thì phải.
Nghe họ nói chuyện thì hình như gã kia tên là Giai Bé, Giai Lé, Giai Té hay Giai Wé gì đó. Chậc, mình cứ gọi là Giai Wé đi (nghe giống giống như câu cảm thán mà mấy nường tuổi teen hay nói mỗi khi nhai phải cái gì đó dai thật là dai ấy).
Về nhà một tí, Giai Lớn đã vội đi ngay. Chỉ còn mình và nhân vật mới.
Thật sự mình thất vọng vì Giai Wé nhìn vẻ ngoài thì giống Giai Lớn là thế mà tính cách thì lại khác xa: trong khi Giai Lớn ưa thích sự tĩnh lặng thì Giai Wé lại thích sự ồn ào, bằng chứng là khi Giai Lớn dắt xe đi thì ngay lập tức, Giai này đã bật nhạc oang oang, nhạc gì mà mới nghe thì giật mình mà nghe lâu lâu thì ù tai tức ngực.
Còn nữa, trong khi Giai Lớn thì chỉ thích vần vò mấy thứ máy móc thì Giai Wé lại chăm chú vào đống giấy tờ lôi thôi trải đầy trên giường.
Đặc biệt hơn cả là trong khi người Giai Lớn luôn phảng phất mùi "nước hoa tinh dầu mồ hôi" rất đặc trưng thì Giai này lại có mùi gì ngửi gần giống như mùi bánh xà phòng thơm trong tủ nhưng lại nồng nàn hơn...
Nói chung mình chưa thấy một điểm nào của Giai Wé đáng để mình kết thân cả.
Chiều:
Có tiếng xe thân quen của Giai Lớn ở trước cửa. Mình tỉnh giấc, mừng như vớ được vị cứu tinh. Nhưng...
Ngay khi cửa mở ra và Giai Lớn chưa kịp lau mồ hôi trên mặt thì mình đã nghe được câu: "Sao anh về muộn thế? Anh nấu cơm đi thôi, em đói lắm rồi. Ở nhà giờ này là ăn xong rồi đấy" của Giai Wé. Lúc này mình mới thấy mùi mì tôm thoang thoảng đâu đây. Chưa kịp ca khúc ca "tìm đâu xung quanh đây nơi mùi thơm" quen thuộc thì mình đã nghe tiếng gì đánh "huỵch" một cái, rồi vài tiếng "hự", "bốp", rồi những tiếng xuýt xoa vang lên.
Sợ quá, mình bịt tai lại, không kịp nghe thấy tiếng cười giòn tan đầy phấn khích.
Ngày... tháng... năm...
Nhân lúc Giai Wé còn đang mải vật lộn với đống giấy tờ sách vở, mình tranh thủ mò đến kho lương thực, tức thùng mì tôm của Giai Lớn. Thật may vì vẫn còn một gói.
Đang nằm vắt chân chữ ngũ vừa rung đuôi vừa nhai mì tôm rau ráu thì một luồng điện chạy dọc sống lưng: Có người đang bước về phía kho lương thực. Vội buông gói mì, mình lẩn vào một góc, nín thở.
Bàn tay Giai Wé khoắng vào trong thùng mì giây lát rồi lôi ra gói mì tôm mình đang gặm dở. Giai Wé rít lên:
- Lại chuột. Anh già ở bẩn quá, chuột nó đến ăn hộ hết mì rồi còn đâu. Bảo sao người cứ như con cá mập khô...
Mình vội bịt mõm nén cười, Giai Lớn mà là con cá mập khô thì Giai này chả khác gì bộ xương giáo cụ ở trường học.
Trong bóng tối, mình vẫn biết Giai Bé đang nhấc điện thoại lên và kêu gào thảm thiết: "Anh ơi, hết mì tôm rồi".
Ngày... tháng... năm...
Mới sáng sớm tinh mơ đã nghe tiếng gà nhà ai kêu nhức cả óc. Rồi thì tiếng "bịch" nghe như tiếng bao cát nhà ai bị đứt dây treo, rồi tiếng đấm đá nhau túi bụi. Mình im re.
Một lúc sau, hai người lên xe nổ máy đi rất nhanh.
Chỉ còn lại mình mình. Ngẫm nghĩ lại, giật mình nhận ra từ khi Giai Wé đến đây, không khí trong nhà thật đáng sợ. Những trận đấm đá, vật lộn diễn ra nhiều hơn cơm bữa, những pha nín thở vì suýt bị sờ gáy, rồi những lần cướp giật đồ ăn của nhau...
Mấy ngày nay, lúc nào mình cũng phải sống trong tâm trạng bất an.
Ngày... tháng... năm...
Từ hôm qua đến nay, hai Giai lúc nào cũng vội vội vàng vàng như bị ma đuổi. Vội ăn rồi lại vội đi ngay.
Chiều:
Lạ thật, lúc sáng vội là thế mà Hai Giai lại có thể dành ra cả buổi chiều chỉ để ngủ.
Tối:
Hai Giai lôi nhau đi từ lúc nhá nhem tối, đến gần nửa đêm mới mò về. May mà lúc tối đã kịp sang nhà hàng xóm xin tạm miếng khoai chứ đợi Hai Giai về cùng ăn có mà chết đói.
Nghe loáng thoáng thấy Giai Wé kêu nhà bẩn, rồi tiếng Giai Lớn bảo dọn dẹp.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay Hai Giai lôi nhà cửa ra dọn dẹp thì phải. Mình phải chuồn gấp thôi kẻo bị tóm sống. Mình thì không sợ chết, không sợ bị ném giầy, chỉ sợ mùi chân của Giai Lớn thôi.
Gặp thằng chuột nhắt, mình bảo nó cùng đi lánh nạn. Nó vênh mặt lên bảo: "Sợ đói thì sợ chứ sợ gì bị đập, đập thì ta đập lại". Cái thằng ngu ấy, đến lúc tối mình về đã thấy nằm phơi bụng trắng hếu ở gần cổng, khiếp thật.
Mò về ổ, đói quá. Khịt... khịt... có mùi bánh mì trứng. Thì ra là ở cuốn sách cũ của Giai Lớn. Chả có miếng nào đủ to để gọi là miếng. Điên tiết, định nhay cho bằng nát thì thôi nhưng nghĩ thế nào lại tha về ổ. Ừ, mang về làm sách gối đầu cũng tốt.
Ngày... tháng... năm...
Mở cuốn sách chiến lợi phẩm thu được tối qua ra, nhận ra đó là nhật ký của Giai Lớn, mình quyết định sẽ giữ quyển sổ này lại làm của riêng.
"Bịch"... "Hự"... "Hề hề..."
Hai Giai lại đánh nhau rồi. Sống trong không khí này chắc vài hôm nữa là mình phát điên lên mất. Một quyết định đau xót được đưa ra: Mình sẽ tạm đi xa ít bữa, chờ cho Giai Wé đi khỏi, mình sẽ về. Kẹp cuốn nhật ký vào nách, mình dông thẳng.
Anh hỏi thật, chú mày trai tráng như thế, không vợ con gì… “nó” chả hỏng ra ấy à? Hay… hỏng rồi?