"Nhà quê ra phố" (58): Buồn man mát
Tễu ra đình ngồi với cụ Từ. Cụ trải cái chiếu hoa ngay gian giữa. Người làng mỗi khi có chuyện buồn, bế tắc thì lại ra đình thắp hương cầu khẩn.
Thanh niên trong làng ít khi nói về vị thành hoàng đáng kính, chỉ khi nào thất tình mới tới kêu tên cụ. Theo sổ sách ghi chép lại thì cụ sinh ra ở tận miền Trung, lang thanh ra đất Bắc kiếm ăn, dạt về đây trồng rau cấy lúa.
Cụ Từ thắp hương cho Tễu khấn vái cái gì đó. Dân làng kéo ra đình gặp Tễu, bàn chuyện quê nhà.
Sáng sớm nay một thanh niên tên Kha đã cầm dao bầu ra nhà văn hóa định đâm ban giám khảo cuộc thi tuyển vợ. Thanh niên này đang yêu cái Tâm thì phải. Ban giám khảo sợ quá chạy mất dép. Bọn con gái cũng chạy tán loạn, không đứa nào đủ can đảm đương đầu với lưỡi dao sắc lẹm của thằng Kha. Hắn tuyên bố cấm tiệt lấy chồng nước ngoài, đứa nào ngoan cố thì cho xơi nhát dao bầu này. Hình như thằng Kha say rượu, hắn cắm phập con dao xuống chiếu:
- Mẹ kiếp, khốn nạn thật!
Thế là dã đám. Hình như chúng chuyển địa điểm tuyển dụng, không để ở làng nữa.
3 nén hương trên bàn thờ Thành Hoàng bốc cháy bùng lên, ngọn lửa xanh lét, các cụ sợ xanh mắt vội quỳ rạp xuống chiếu vái lạy.
Tễu đi lang thang về chòi lá, chỉ có nơi ấy mới làm anh bình tâm trở lại. Hình như trong cái chòi này có dương khí mạnh, ma mãnh cũng không dám làm gì anh. Con đường máng sao thấy dài quá, nước sền sệt, mấy con cá cờ bơi lờ đờ, con được cắn vào đuôi con cái. Tễu ngồi lặng lẽ trên bờ nhìn đôi cá tình tự với nhau.
Cái Tâm đạp xe vội vã từ thành phố về, nó bóp phanh khoe với Tễu:
- Chú Tễu ơi, cháu trúng tuyển rồi, cháu sẽ lấy chồng Hàn Quốc.
Con bé cười khanh khách đạp xe đi, vui thật, Tễu ước gì mình cũng có tâm trạng vô tư như thế, một sự ngô nghê.
Tễu chẳng biết mình phải suy ngẫm những việc như thế này ra sao, tình hình phát triển nhanh quá không ai kịp chiêm nghiệm, chỉ biết rằng đó chính là cuộc sống hiện tại, thế thôi. Cuộc sống đang diễn ra luôn đúng theo quy luật, chỉ có những ai không hiểu được quy luật mới thấy sốt ruột, trăn trở, thậm chí phẫn đời. Có điều câu chuyện cuộc sống diễn ra nhanh quá, khiến mọi người thấy choáng. Không choáng sao được, khi đứa con gái mới 16 tuổi sẵn sàng lấy chồng già khú còn hơn cả tuổi bố nó chỉ vì cuộc sống quá khó khăn, không có tiền thì đừng nói gì đến sĩ diện.
Tễu đi một vòng quanh làng, bỗng thấy cái vòng tròn nhỏ bé quá, những cây dành dành vẫn nở hoa trắng, chỉ có con người là khác thôi. Cái thời dại khờ nhìn cái gì cũng đẹp, còn bây giờ Tễu thấy chẳng nhìn thấy gì hết, mùa thu chợt thấy lá xoan vàng. Cây xoan già nhất làng, đứng bao nhiêu năm ở ngã ba này vẫn thả những chiếc lá vàng đều đặn cuối thu.
Một con quạ bay ngang trời kêu khan, điềm này thì trong làng nay mai sẽ có người chết.