Tự truyện gây "sốc" của Ibrahimovic (Kỳ 44)
Trên thế giới Online, Zlatan đã suýt bị lộ thân phận của mình.
Cuốn tự truyện "Tôi là Zlatan" là một hiện tượng ngay khi vừa ra đời. Với lối viết phóng túng, cách kể chuyện lôi cuốn và nội dung đi thẳng vào thực tế những gì Zlatan đã trải qua, cuốn sách đã bán hơn 700.000 bản chỉ riêng ở Thụy Điển và được để cử giải văn học. Được phát hành rộng rãi ở 15 quốc gia, "Tôi là Zlatan" được đánh giá là cuốn tự truyện hay nhất, chân thật nhất và sống động nhất từng được viết bởi một cầu thủ bóng đá. Được nhà văn, nhà báo David Lagercrantz chấp bút, cuốn sách càng có một lối kể chuyện đậm chất văn học. Xin lần lượt gửi đến bạn đọc lược trích 1 số nội dung của cuốn sách này. Từ 28/10, tự truyện "Tôi là Zlatan" được đăng vào các ngày thứ Hai, Tư, Sáu hàng tuần. |
Kỳ 44: Người bạn online
Có thể tôi đã lớn tuổi hơn và trưởng thành hơn, nhưng cũng có thể không. Tôi đang nói về động lực. Tôi rất cần những cú hích. Tôi cần nó từ khi còn bé, nhưng thỉnh thoảng tôi mất nó hoàn toàn. Tôi có một người bạn chơi với nhau từ rất lâu. Anh ta làm chủ một tiệm pizza ở Malmo và nặng đến 120 kg.
Hôm ấy tôi lái xe từ Bastad đến Malmo trên chiếc Porsche của mình. Rõ ràng là không có nhiều người thích lái xe cùng tôi. Không phải vì tôi lái tồi, tôi lái cứng nữa là khác. Nhưng tôi luôn dư thừa năng lượng và lần này tôi đạp lên đến 300 km/h.
Nhưng thấy vẫn hơi chậm, nên tôi tiếp tục nhấn ga. 301, 302, 303, rồi con đường bỗng trở nên hẹp lại. Mặc kệ, tôi vẫn đạp. Khi đồng hồ chỉ 325 km/h thì bạn tôi chịu hết nổi.
"Zlatan, bố làm ơn chậm lại, con còn có gia đình"
"Chứ bộ tao không có sao hả, gã mập?"
Nhưng tôi cũng giảm tốc độ lại. Chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười. Sau tất cả mọi thứ, bạn buộc phải chăm sóc cho bản thân mình.
Tôi hiểu điều đó, nhưng vẫn cần những cú hích vô cùng. Tôi chưa từng dùng những chất gây nghiện, nhưng rõ ràng là tôi bị nghiện một thứ gì đó. Tôi cảm thấy lạc lối trong cuộc sống và phải đi tìm lại lý lẽ của cuộc đời. Trong thời gian tìm kiếm ấy, tôi chơi... Xbox.
Tháng 11 năm ấy Xbox vừa ra một trò chơi mới: "Gears of War". Tôi đã chơi như điên. Tôi nhốt mình trong phòng và không rời khỏi ấy trừ những lúc thật cần thiết.
Tôi có thể chơi đến 4 giờ sáng và sẵn sàng chơi tiếp nếu ngày hôm sau không phải đi tập. "Gears of War" như một chất độc vậy. "Gears of War" và "Call of Duty", tôi chơi không ngừng được.
Tôi thường chơi online với những người khác, đủ mọi thành phần: người Anh, người Ý, người Thụy Điển, 6-7 tiếng/ngày. Tôi có một biệt danh ở trên mạng vì tất nhiên không thể tự xưng mình là Zlatan rồi. Nấp sau biệt danh ấy, không ai có thể biết tôi là ai cả.
Nhưng tôi hứa với bạn luôn, tôi vẫn gây ấn tượng mạnh với người khác kể cả khi đã xưng một cái tên khác. Tôi đã chơi game suốt cả đời mình và tôi là một game thủ cừ khôi.
Ibra là một con nghiện game
Tôi tập trung vô cùng, tôi đánh bại tất cả. Tất nhiên thỉnh thoảng cũng gặp đối thủ xứng tầm. Như lần này, có một gã rất giỏi và online suốt. Biệt danh của gã là D. Cả 2 cũng có tai nghe xịn và nói chuyện với nhau trong lúc chơi.
Tôi cố hết sức để nói ít nhất có thể. Tôi muốn làm một kẻ vô danh, nhưng không dễ dàng chút nào. Nhất là khi một hôm câu chuyện chuyển sang đề tài xe cộ.
D có một chiếc Porsche 911 Turbo và khoe khoang với giọng hết sức hào hứng. Lúc này tôi chịu hết nổi, tôi đã đưa một chiếc cho Mino sau bữa ăn trưa tại Amsterdam. Nói một hồi thì có người nghi: "Tay nói nói chuyện sao mà giống Zlatan quá nhỉ". Tôi chối đây đẩy ngay. Nhưng D luôn buộc tôi phải hé lộ thân phận của mình.
"Tôi có một chiếc Ferrari, hơi bị đặc biệt," tôi nói.
"Mẫu nào?" - D hỏi.
"Có nói thì anh cũng chả tin đâu mà".
"Thôi nào, cứ nói ra thử xem".
"Một chiếc Enzo".
D im lặng một hồi lâu rồi đáp:
"Không thể có chuyện đó, chiếc ấy không bán trên thị trường".
"Có, thật mà".
"Một chiếc Enzo ư?".
"Ừ, Enzo".
"Vậy thì anh chỉ có thể là một người thôi".
"Ai cơ?".
"Người mà chúng ta vẫn bàn mấy bữa này: Zlatan Ibrahimovic!".
"Có thể đấy, mà cũng không thể". Rồi chúng tôi tiếp tục chơi. Sau thêm vài cuộc nói chuyện, tôi biết anh ấy làm trong lĩnh vực chứng khoán.
Tôi và D càng lúc càng thân hơn. Thật dễ dàng khi nói chuyện với người có cùng sở thích với mình. D cũng không còn hỏi han thêm về nhân thân của tôi.
Chúng tôi chuyển sang nói chuyện về những thứ khác. Tôi để ý thấy anh ấy ngoài xe hơi còn thích cả bóng đá nữa. So với tôi, anh ấy hiền hơn, nhạy cảm và suy nghĩ thấu đáo hơn.
Một ngày nọ chúng tôi chuyển sang nói chuyện về đồng hồ, một thứ mà tôi cũng rất thích. Khi ấy D đang mê một cái đồng hồ rất đặc biệt và tất nhiên là rất đắt.
Nói vậy chứ có tiền cũng chưa hẳn mua được vì có một danh sách rất dài đăng ký để được sở hữu chiếc đồng hồ ấy. Nhưng là cầu thủ tại Italia bạn có nhiều ưu đãi vô cùng. Nếu muốn mua một món đồ, lúc nào cũng sẽ được ưu tiên, thậm chí còn được giảm giá nữa. Vì thế tôi nói với D, lúc này đã thân hơn nhiều:
- Tớ có thể lấy chiếc đồng hồ ấy cho cậu trong vòng một tuần, hoặc lâu hơn một chút.
- Cậu giỡn chắc?
- Không giỡn, lấy thật.
- Sao cậu làm được
- Tớ quen một tay chơi đồng hồ thú dữ, tớ sẽ gọi hắn.
Khi nói thế, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nếu D đổi ý không mua nữa thì tôi sẽ đeo nó. Dù sao đấy cũng là một chiếc đồng hồ rất đẹp cơ mà.
* Tại sao Ibra quyết định phải mua căn nhà nổi bật nhất Malmo? Mời các bạn đón đọc Tự truyện gây "sốc" của Ibrahimovic (Kỳ 45) vào 10h sáng thứ Sáu 31/1/2014.