Tây Ban Nha: Này đây treo ấn gói vàng…
Chiến thắng trước Australia, là điều tốt đẹp nhất cho một lần cuối cùng. Lễ thoái vị của bậc quân vương Tây Ban Nha, dù thế nào, cũng không thiếu vắng khí độ tôn nghiêm thiên tử. Để nhớ, và để tiếc…
1. Giá như Tây Ban Nha đã chơi được những trận như thế, mười ngày qua, trước Hà Lan và Chile, chứ không chỉ là lời tạ từ muộn màng với Australia sáng này.
Cái hùng tâm tráng chí mà người ta tưởng đã tắt lịm, chợt lại rừng rực cháy lên kiêu hãnh. Trong cú “ta-lông” mỹ miều của David Villa. Trong cú sửa bóng gọn ghẽ của Fernando Torres. Hay trong pha đột kích sắc như ngọn kiếm tuốt trần của Juan Mata.
Một Australia từng “làm khó dễ” cả Hà Lan lẫn Chile, giờ bị mang ra làm “vật tế thần” cho “Cơn thịnh nộ màu đỏ” chưa một lần được bùng phát.
Những phẩm chất huy hoàng của Tây Ban Nha còn nguyên đó. Chỉ là không còn hiển lộ đúng thời điểm nữa mà thôi.
Nỗi buồn của các cầu thủ Tây Ban Nha
2. Có thể hiểu được những nỗi day dứt của HLV Vicente del Bosque.
“Rất nhiều cầu thủ trong nhóm này sẽ vẫn còn là những phần quan trọng của tương lai. Không cần thiết phải gạt bỏ bất cứ ai hết”.
Chính ông còn chưa chắc chắn được tương lai của mình. Nhưng, có phải vì thế mà ông vẫn còn muốn bảo vệ họ - những người học trò thân thiết, những đứa con cưng – trong một lần sau cuối.
Lẽ ra, họ đã không phải rời giải trong nhiều chua xót đến thế. Đội bóng này vẫn giàu tiềm năng hơn Italia 2010. Có điều, Del Bosque lại cũng đã ngủ quên trên những vòng nguyệt quế, như HLV Roger Lemerre của ĐT Pháp 2002, khi bị săn đuổi và phục kích bởi tất cả các đối thủ, trong tư cách là “bá chủ hoàn cầu”.
Đặt niềm tin vào một chiếc la bàn đã bị “nhiễm từ”, Del Bosque lái hạm đội Armanda vô địch của mình hướng thẳng vào bão táp, và chỉ còn kịp trở lại trong tang thương.
3. Song, kết thúc cũng sẽ chính là khởi đầu. Cho dù chưa biết đến lúc nào một thời kỳ vàng son vừa chấm dứt mới trở lại, thì Tây Ban Nha cũng vẫn phải đứng dậy.
Họ đã rời ngai vàng của thế giới, nhưng họ vẫn đang là đương kim thiên tử cựu lục địa. Villa đã chính thức nói lời tạm biệt, Fernando Torres cũng không còn sung sức, nhưng những Negredo hay Soldado vẫn đang chờ đợi thời khắc của mình.
Xavi đã già, nhưng Iniesta chưa phải phế nhân, và Mata hay Silva còn đó.
Casillas đã mệt mỏi, nhưng De Gea đang sẵn sàng.
Uống cạn chén cay đắng này là sẽ tỉnh một giấc mơ dài. Và con mãnh thú thức giấc lại sẽ cảm thấy đói khát.
Tây Ban Nha, sau sáu năm trường thịnh trị, sẽ rất khó trở lại với tâm thế ngày xưa, gắn với biệt danh mỉa mai “Vua vòng loại”. Họ đã từng là một quyền lực đích thực, và vẫn sẽ là một quyền lực đích thực. Đặc biệt là khi lòng kiêu hãnh bị dập vùi, bị khuất lấp, bị mặc kệ trong những nỗi mỏi mệt đã lại được thắp sáng.
Khi đã có thể để lại một lời từ biệt đẹp đẽ đến vậy, thì vẫn còn quá nhiều hy vọng cho những cuộc hành trình mới. Treo ấn gói vàng như thế, cũng nhẹ hành trang nuôi mộng rửa hờn…