Tại sao Cristiano Ronaldo kiêu ngạo?
Dưới đây là một câu chuyện ngắn về Cristiano Ronaldo được nhà báo danh tiếng Graham Hunter ghi lại trong những ngày đầu tiếp xúc với anh, cho chúng ta thấy rằng xuất phát điểm của anh ở đâu, và anh đã phải nỗ lực đến thế nào để có ngày hôm nay.
Hunter viết: Đó là tháng 8/2002, thời điểm Ronaldo sắp sửa ra mắt đội một Lisbon. Colin Hutchinson, cựu Giám đốc điều hành của Chelsea và là một người bạn của tôi, gọi điện và nói với tôi về một số cầu thủ trẻ của Sporting mà tôi cần biết, những người sẽ khuynh đảo thị trường chuyển nhượng trong tương lai.
Trong hai người mà ông ấy nói đến, có một người tôi đã nghe từ lâu là Ricardo Quaresma, và một cậu bé mảnh khảnh tên là Cristiano Ronaldo.
Thời điểm ấy, Quaresma là mục tiêu số một trên thị trường chuyển nhượng, với 50 lần ra sân cho Sporting, đã nổi danh từ mùa 2001-2002, mùa giải mà đội bóng này giành chức VĐQG BĐN.
Tôi hỏi người bạn Colin: “Anh có thể nói gì về họ?”
Trả lời: “Chúng tôi đã theo dõi rất sát sao để chắc chắn rằng một trong hai, hoặc cả hai, sẽ tới Premier League trong tương lai gần. Theo mắt nhìn của tôi, và của rất nhiều chuyên gia đánh giá tiềm năng mà tôi đã hỏi, có thể Ronaldo là cầu thủ hay hơn khi trưởng thành.” Hutchinson nhận xét như vậy, vào thời điểm Ronaldo mới chập chững bước lên đội một Sporting. Giờ thì, phần còn lại đã trở thành lịch sử, và chúng ta phải ngả mũ trước Hutchinson.
Quaresma rõ ràng là bắt mắt hơn, với tốc độ, kỹ thuật, và đủ chiêu trò. Ronaldo thời điểm ấy là một cầu thủ chạy cánh cao lêu ngêu, chơi tốt, nhưng vụng về. Barcelona đã để mắt đến cả hai cầu thủ, nhưng rốt cục họ đã chọn Quaresma vào năm 2003, vào đó là một sai lầm lớn.
Viên ngọc thô
Đó là câu chuyện cho thấy rằng viên ngọc thô Ronaldo đã từng mộc mạc và khó được chú ý đến mức nào. Chủ tịch Barca Joan Gaspart và cả HLV Louis van Gaal đều thích Quaresma hơn Ronaldo.
Khi chuyển đến Man United, mọi chuyện cũng không diễn ra suôn sẻ với Ronaldo. Anh chỉ là một cầu thủ trẻ tiềm năng, trái với viên ngọc quý của nước Anh thời điểm ấy, Wayne Rooney. Ronaldo bị chỉ trích vì lối chơi rườm rà, hết lần này đến lần khác.
Rất hiếm người tin rằng anh có thể đạt đến trình độ như hiện nay. Năm 2013, khi Sir Alex Ferguson giải nghệ, trên Twitter của mình, Ronaldo viết ngắn gọn: “Cảm ơn vì tất cả, sếp”.
Có lẽ lời cảm ơn bất chợt ấy xuất phát từ đáy lòng. Ferguson chính là người đã “khai quật” Ronaldo. Khi tất cả chỉ nhìn anh như một… diễn viên xiếc có tố chất, thì “ông già gân người Scotland” nhìn thấy ở đó sự dũng cảm, tinh thần chiến đấu, những bàn thắng, người có thể vượt qua mọi thử thách bằng nghị lực và lòng quyết tâm.
Thời điểm ấy, ở Man United, ít người biết rằng Sir Alex không trực tiếp tham gia huấn luyện trên sân tập. Công việc đó là của Carlos Queiroz, và theo lệnh Sir Alex, trợ lý người BĐN đã để mắt rất kỹ lưỡng đến Ronaldo. Ngôi sao Ruud van Nistelrooy là người được giao nhiệm vụ kèm cặp Ronaldo, một truyền thống ở các CLB: Đàn anh dìu dắt đàn em tiến bộ.
Nhưng van Nistelrooy chỉ đem đến cho Ronaldo sự nổi giận và hằn học. Theo Graham Hunter, thì van Nistelrooy đã mỉa mai Ronaldo rằng Queiroz giống như “bố già của mày vậy, và mày được quyền làm những gì mày thích vì có bố già đỡ đầu.”
Sau khi biết việc này, chỉ trong vòng vài tháng, Sir Alex Ferguson bắt đầu cách ly van Nistelrooy, và sau đó tống anh sang Real Madrid. Trong cùng thời gian ấy, Ronaldo lao vào tập luyện điên cuồng, và như Gary Neville miêu tả, thì “cậu ấy từ một thư sinh đã trở thành lực sĩ chỉ sau một mùa Hè”. Sir Alex tin Ronaldo, và ông đã được đền đáp.
Ronaldo đã phải rất nỗ lực mới có được thành công như ngày hôm nay
Một ngôi sao
Rooney vụt sáng sau EURO 2004 và trở thành niềm hy vọng lớn nhất của Man United thời điểm ấy, nhưng chỉ một năm sau, Ronaldo bắt đầu nổi lên, và tiến bộ không ngừng. Giờ thì Ronaldo đã là một trong hai cầu thủ hay nhất thế giới, còn Rooney thì vẫn luẩn quẩn với những rắc rối đi ở tại Man United. Quả bóng Vàng là cuộc đua của riêng Ronaldo và Messi trong nhiều năm. Không có cửa cho Rooney.
Hãy nhìn lại tiểu sử của Ronaldo: Sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở Madeira, một mình vượt cả nghìn cây số để đi học bóng đá ở Lisbon, đã từng phải chịu những kỳ thị về xuất thân “nhà quê” của mình, thường xuyên bị đánh giá thấp, trong giai đoạn đầu ở Man United, và cho đến bây giờ, thì lại luôn bị xếp sau Lionel Messi, ngay cả khi ngôi sao người Argentina đang… chấn thương.
Chúng ta có thể hiểu được sự kiêu ngạo của Ronaldo xuất phát từ đâu. Anh giống như một con nhím luôn phải xù lông để tự bảo vệ mình, vì một quá khứ quá nhiều những chỉ trích nhắm vào anh.
Ronaldo không đáng bị ghét
Nhưng dù có ngạo mạn và gây khó chịu đến đâu, thì anh cũng không đáng bị Chủ tịch FIFA đem ra chế giễu trước công chúng và so sánh với Messi, không đáng bị dè bỉu vì tất cả những nỗ lực của mình trên sân, những nỗ lực quá phi thường so với một vài phát ngôn và hành động hơi tự yêu bản thân mình.
Cá nhân người viết cho rằng chúng ta cần phải hạnh phúc vì đã được xem Ronaldo và Messi cùng thi đấu trong một thời đại. Hai cầu thủ có cá tính rất khác nhau, nhưng đều tài năng, đầy nỗ lực và không bao giờ bằng lòng với chính mình.
Ai ưa thích những cá tính hiền lành có thể thích Messi, nhưng những ai cần một cá tính gai góc sẽ yêu Ronaldo hơn. Đó là lựa chọn riêng, và đó không phải là lý do để chúng ta nên ghét Ronaldo, vì một chút ngạo mạo (hoàn toàn có thể lý giải được) của anh.