Derby Madrid: Tấm chân tình của fan Atletico
Ở sân Vicente Calderon có dán một tờ áp phích rất nổi tiếng mà nhiều fan Atletico còn nhớ. Một cậu con trai hỏi ông bố mặc áo Atletico: “Tại sao chúng ta nên cổ vũ cho Atletico?”. Ông bố không có câu trả lời.
Chật vật cảnh nghèo
Bấm đây xem tin HOT ngày 2/3 |
Fernando Torres đã từng cất tiếng nói cho rất nhiều CĐV Atletico khi anh nói về tuổi thơ của mình ở Fuenlabrada, một thị trấn nhỏ tập hợp toàn dân lao động nghèo phía Nam Madrid. “Khi tôi 8 tuổi, hầu như tất cả các bạn ở trường đều là fan của Real. Mỗi cuối tuần của derby Madrid, tôi đã mặc áo Atletico để đi cổ vũ nhưng luôn cảm thấy đau khổ vì Atletico luôn thất bại”.
Đó có lẽ cũng là tinh thần của nhiều người đã trót yêu đội bóng mà họ đã biết rằng sẽ chẳng bao giờ chiến thắng gã hàng xóm giàu có hơn. Ít nhất là trong quá khứ, bởi khi Atletico đoạt cú đúp năm 1996 (Torres khi đó 12 tuổi), cái năm vinh quang ấy đã nhanh chóng bị lãng quên. Thậm chí có người đã viết: “Tôi chưa từng thấy CĐV Atletico lại không vui đến như thế trong cái năm mà họ đã vô địch quốc gia”.
Torres từng có quãng thời gian gắn bó với Atletico Madrid
Atletico xuống hạng chỉ 4 năm sau. Chủ tịch Jesus Gil đã thề thốt rằng ông “chỉ cần một năm”. Hóa ra quá trình phải mất đến 2 năm, và trong thời gian ấy, Fernando Torres xuất hiện, và cậu bé tuổi teen trở thành niềm kỳ vọng của Atletico. Họ sau đó trở lại La Liga, nhưng thập kỷ 2000 là 10 năm đáng quên cho CLB vì lần đầu tiên họ có một thập kỷ trắng tay về danh hiệu. Lần cuối cùng điều đó xảy ra là khi nội chiến chấm dứt năm 1939.
Trong lúc ấy, Real Madrid vô địch châu Âu 2 lần. Trải nghiệm của Torres đã được cả một thế hệ CĐV Atletico chia sẻ, sống trong cái bóng của Real Madrid và cảm thấy tuyệt vọng, rằng định mệnh của CLB này là những thất bại. Torres, đứa con Luke Skywalker của CLB, cũng bỏ xứ mà tới Anh thi đấu, để lại các CĐV mòn mỏi đi tìm niềm hy vọng mới để lật đổ gã hàng xóm mà trong mắt họ, đã lên tới mức độ của một Đế chế giống như trong Star Wars.
Những người cổ vũ cho Atletico đã phải chịu đựng trong một thời gian dài. Chỉ có họ, những công nhân cổ xanh làm những công việc chân tay vất vả, mới là những người bỏ tiền ra nuôi sống đội bóng của mình trong suốt hơn 15 năm qua. Không một đồng từ châu Á, từ châu Phi, từ Nam Mỹ hay từ bất cứ nơi nào khác có người xem bóng đá. Chỉ họ mà thôi.
Khóc
Và trong cái sự chịu đựng ấy, họ học được cách trở nên mạnh mẽ. Torres ngày còn ở CLB đã nói: “Chúng tôi là đội bóng nghèo, là đội bóng hay thua nhưng cũng vì thế mà chúng tôi là đội bóng của quần chúng. Atletico gần gũi với người hâm mộ của nó hơn bất kỳ ai. Đối với tôi, fan của Real Madrid là tù nhân của kết quả, còn fan Atletico là tù nhân của cảm xúc. Tù nhân của kết quả sẽ bỏ đi khi thấy kết quả tệ hại, nhưng tù nhân cảm xúc sẽ chỉ bỏ đi khi họ không còn tình cảm gắn bó với đội bóng về bất cứ điều gì”.
Khi Atletico kỷ niệm 100 năm thành lập, ca sĩ Joaquin Sabina đã viết nên bài ca mới cho CLB, một nhạc phẩm đã phản ánh hết lối sống của các CĐV Atletico:
“Tôi sẽ hát cho bạn vì sao có những cảm xúc không thể giải thích được
Để hiểu cảm xúc ấy, bạn phải một lần khóc ở Calderon
Khóc vì chiến thắng của những kẻ áo trắng kiêu ngạo [chỉ Real Madrid]
Khóc vì một chiến thắng tuyệt diệu
Khóc vì một thất bại tuyệt diệu
Khóc vì sự ngã xuống tuyệt diệu
Khóc vì sự đứng dậy tuyệt diệu
Khóc vì một trận hòa tuyệt diệu
Khóc vì sự đau khổ tuyệt diệu”
Thắng, thua hay thất bại, tất cả đều đã trở thành một phần quen thuộc với Atletico và các fan. Nhưng điều quan trọng nhất với các CĐV không phải kết quả, mà là cách chơi. Hãy thắng một cách vinh quang, hòa trong thế ngẩng cao đầu, và thất bại với danh dự. Hãy mang đến cảm xúc cho trận đấu, thì dù thắng thua có thế nào, các CĐV vẫn sẽ trở lại.
CĐV Atletico luôn nhiệt tình cổ vũ cho đội nhà
Và rồi, ngày 17/5/2013 đến. Joao Miranda đánh đầu tung lưới Real Madrid trong trận chung kết Cúp Nhà Vua ở Bernabeu, mang lại chiếc Cúp đầu tiên cho Los Rojiblancos kể từ 17 năm trước. Và người hùng Miranda đã nói: “Tôi muốn ghi bàn thắng này để gí vào mặt bọn nhóc hay cười nhạo con trai tôi chỉ vì cháu là fan của Atletico”. Diego Simeone: “Ngày mai sẽ có thêm những fan Atletico mới. Tôi mời tất cả mọi người mặc áo của CLB”.
4 tháng sau, Atletico lại một lần nữa thắng Real Madrid, vẫn là tại Santiago Bernabeu. Tất nhiên gần đây Real đã thắng 2 trận liên tiếp trước Atletico ở Cúp Nhà Vua, nhưng đối với Atletico, rào cản tinh thần mà họ phải chịu đựng sau nhiều năm trời đã được phá bỏ. Atletico đã mạnh mẽ trở lại.
Đêm nay, cuộc đọ sức giữa hai đội sẽ góp phần quyết định chức vô địch La Liga. Các fan Atletico đang rất mong chờ một chiến thắng, vì họ chưa bao giờ cảm thấy đội bóng của mình đến gần chức vô địch trong hơn một thập kỷ như lúc này. Nhưng nếu thất bại thì sao?
Atletico đã quen với thất bại từ lâu, họ sẽ chẳng hụt hẫng nếu tia lửa hi vọng lại sớm tắt khi mới được nhen nhóm. Điều quan trọng nhất là ngày hôm đó, những chiến binh của họ sẽ chiến đấu như thế nào. Đó là con mắt, là suy nghĩ của những fan Atletico chân chính, và họ sẽ không bao giờ thay đổi.