Arsenal: 3.283 ngày ròng & 120 phút diệu kỳ
Chẳng có bộ phim hay nào mà người hùng lại dễ dàng chiến thắng kẻ ác cả, nó trước tiên phải bắt đầu bằng nỗi đau.
Và với Arsenal, đó là cách mà họ (vô tình) kéo dài tình tiết bộ phim để khiến cho nhiều trái tim trên bờ vực tan nát cho đến khi câu chuyện kết thúc một cách có hậu.
Bộ phim đó có tên “3.283 ngày không Cúp”.
Hơn 3.000 ngày gói gọn trong 120 phút
Khi trận đấu bắt đầu, người ta đã tưởng rằng Arsenal cũ lại hiện nguyên hình. Trận đấu bắt đầu, còn họ thì không. Đó là khi James Chester và Curtis Davies lần lượt ghi bàn khi tận dụng những khoảng trống mà hàng thủ Arsenal để lộ. Hull thậm chí còn không cần đến hai tiền đạo tiếp viện Nikica Jelavic từ Everton hay Shane Long từ West Brom để vượt lên dẫn trước. Họ biết rằng chỉ cần treo bóng cao và có điểm rơi về phía cột xa cầu môn là Arsenal sẽ lập tức rối loạn.
Một chiến thắng mệt mỏi nhưng kỳ vĩ cho Arsenal
Santi Cazorla và Laurent Koscielny sau đó đã cứu nguy cho Arsenal, một bàn ghi nhờ một cú đá phạt xuất sắc và bàn còn lại là pha đá bồi cận cầu môn đúng lúc. Tuy nhiên, bàn gỡ hòa ấy lại mở đầu cho một loạt những cơ hội bị bỏ lỡ bởi các Pháo thủ: Gibbs đá vọt xà ngay trước khu 5m50, Giroud volley trúng tay McGregor, Sanogo đưa bóng đi chệch cột dọc từ cú sút xa, rồi trong hiệp phụ đến lượt Giroud đánh đầu dội xà.
Thế rồi những người Bắc London vỡ òa trong sung sướng ở phút 109. Aaron Ramsey có một cú dứt điểm có thể nói là nhanh nhất trong những cú dứt điểm từ các pha bật tường đồng đội, anh đá ngay bằng chân phải sau khi Giroud đánh gót. McGregor đến lúc đó đã rất tỉnh táo nhưng không phản xạ kịp trước cú đá ngay chạm thứ nhất ấy. Nếu như Ramsey thừa thêm một chạm nữa, diễn biến trận đấu có thể đã hoàn toàn khác.
Nhưng nếu phải nói đến pha bóng thót tim và cao trào nhất của trận đấu lịch sử này, đó phải là pha trượt chân ở phút 116. Per Mertesacker đã trượt chân khi khống chế bóng ngay bên phần sân nhà và để Sone Aluko thoát xuống vượt qua Fabianski bên cánh trái và sút bóng. Chỉ mớm chút nữa thôi là tỷ số đã được san bằng 3-3, nhưng Kieran Gibbs đã dốc sức chạy về phá ra đúng lúc. Gibbs đã cứu rỗi Arsenal khỏi một bi kịch kiểu Laurent Koscielny của chung kết League Cup 2011.
Cúp nhỏ cho một hành trình lớn
Cảm xúc sau trận đấu của Arsenal thật sự tuyệt vời, nhưng có hai khoảnh khắc đáng nói hơn cả. Aaron Ramsey, người hùng của Wembley, không thể nói nên lời khi đứng trước ống kính của đài ITV, nhưng rồi cuối cùng cũng đã trả lời phỏng vấn viên: “Đây sẽ là chiếc cúp đầu tiên trong nhiều chiếc cúp nữa”.
Và ít phút sau, Arsene Wenger, trong sự xúc động khiến ông không thể giữ được giọng nói trầm tĩnh và bình thản hàng ngày nữa, đã mang đến một thông điệp vô cùng quan trọng. “Tôi sẽ ở lại”.
Wenger sẽ ở lại...
Chỉ hai đoạn phỏng vấn ấy thôi, và sân khấu giành cho Arsenal trong những năm tới đã được dựng xong. Chiếc cúp đầu tiên sau 9 năm đã được mang tới theo cách kịch tính nhất, trận đấu ấy như một tấm gương phản chiếu lại hơn 3.000 ngày đau khổ mà The Gunners phải gánh chịu được gói gọn vào 120 phút thi đấu, bắt đầu bằng sự thất vọng tràn trề, rồi hy vọng nhen nhóm trở lại trước khi người hùng vượt lên chiến thắng. Nỗi đau sẽ phải kết thúc ở một điểm nào đó, và chức vô địch tại Wembley chính là điểm kết thúc ấy.
Tôi tự hỏi, liệu Ramsey và “Giáo sư” sẽ nói gì sau trận đấu nếu Arsenal trắng tay? Họ liệu có nói khác nếu Ramsey không thể mang đến bàn thắng quyết định, Koscielny không thể gỡ hòa hay Kieran Gibbs không cứu được sai lầm của Mertesacker? Có thể lắm, nhưng chính điều ấy càng khiến chiến thắng này ngọt ngào hơn. Một bộ phim gây được cảm xúc người xem thường là thế, qua cơn bĩ cực rồi mới đến hồi thái lai.
... Để nâng cúp thêm nhiều lần nữa?
Và hãy tin rằng, những gì Ramsey nói sau trận đấu sẽ là đúng. Rằng với Arsenal, FA Cup chỉ là sự khởi đầu.
Video màn lội ngược dòng kỳ vĩ của Arsenal: