Chồng không "yêu", vợ vẫn có thai
Ngay từ đầu, vợ tôi là người làm sai, vậy mà giờ tôi phải năn nỉ.
Tôi lập gia đình đã hơn 8 năm nay. Vợ chồng tôi có 2 con gái. Cháu lớn đang học lớp 1. Con gái nhỏ mới 3 tuổi. Tôi làm xây dựng, thường xuyên phải đi theo các công trình nên ít khi ở nhà. Việc gia đình đều do một tay vợ tôi quán xuyến. Vợ tôi tên Lan. Trước khi tôi lấy Lan, bố mẹ cô ấy phản đối rất nhiều vì ông bà chê gia đình tôi không môn đăng hộ đối. Bố mẹ tôi đều ở quê, làm ruộng, chân lấm tay bùn, còn bố mẹ Lan đều là giảng viên đại học, là gia đình trí thức. Nhưng vì con gái cưng nhất nhất đòi cưới nên bố mẹ Lan đành nhượng bộ.
Sau khi cưới, vì chưa có nhà nên vợ chồng tôi ở nhà một căn nhà của bố mẹ Lan. Lấy nhau 2 năm, tôi bắt đầu nhận được nhiều công trình, tiền làm ra cũng nhiều hơn. Tôi mừng lắm vì kiếm được nhiều tiền có nghĩa là tôi sẽ lo được tốt hơn cho vợ con mình, tôi cũng có tiền để thăm hỏi bố mẹ vợ, không sợ ông bà chê tôi nghèo nữa. Nhưng bố mẹ Lan rất khắt khe. Tôi kiếm ra tiền nhưng họ vẫn khinh khỉnh nói tôi là loại giàu xồi, giàu mới nổi nên chẳng có gì đáng tự hào.
Khi đi lấy chồng, Lan được bố mẹ cho một mảnh đất làm vốn. Mảnh đất đó nằm kế sát nhà bố mẹ vợ tôi. Tôi muốn xây nhà để vợ chồng con cái không phải ở nhờ nữa. Lan đồng ý nhưng cô ấy khăng khăng phải xây nhà trên mảnh đất bố mẹ cho chứ không đồng ý bán đi. Kỳ thực, tôi muốn bán mảnh đất đó rồi thu xếp mua một mảnh đất khác xây nhà vì tôi không muốn ở gần bố mẹ vợ. Nhưng Lan đã quyết, tôi đành chiều theo. Tôi cố gắng nghĩ rằng thế cũng tốt vì tôi chẳng mấy khi ở nhà, Lan ở gần bố mẹ cũng vui vẻ và an toàn hơn.
Tôi yêu chiều Lan vô cùng. Có thể đó là lý do chẳng mấy khi cô ấy tôn trọng lời nói của tôi. Mọi yêu cầu của Lan phải được thực hiện. Việc trong nhà phải luôn luôn được làm theo ý của Lan. Tôi xuề xòa nghĩ rằng, miễn vợ vui là được. Thực ra, Lan không phải là một cô con dâu tốt. Lấy vợ hơn 8 năm, chưa năm nào tôi về quê ăn Tết cùng bố mẹ đẻ vì Lan không muốn đi. Cô lấy lý do say xe, tốn kém và không quen cách sinh hoạt ở nhà quê. Năm nào tôi cũng phải tìm lý do để khất bố mẹ không về ăn Tết.
Con dâu, con trai không về nên bố mẹ tôi đành lên thăm con, thăm cháu. Bố mẹ lên, tôi đi công tác nên chẳng thể ở nhà tiếp đón. Ông bà lên được một tuần lập tức đòi về. Tôi hỏi ra mới biết Lan đối xử với bố mẹ mình không ra sao. Cả ngày, ông bà chỉ được ngồi xem ti vi rồi đợi con dâu nấu cơm cho ăn, muốn đi thăm thú đây đó cũng không được vì con dâu không đồng ý. Lan nói với bố mẹ tôi rằng: “Tiền đâu mà bố mẹ đòi đi chơi”.
Bố mẹ Lan vốn sẵn coi thường gia đình tôi nên thấy con gái nói hỗn với bố mẹ chồng cũng làm như không có chuyện gì xảy ra. Lần đó tôi giận vợ vô cùng. Tôi to tiếng với Lan rồi mang đồ đạc ra khỏi nhà. Tôi quyết phải làm thật căng để Lan nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi đã lỡ yêu chiều vợ thì giờ phải cứng rắn để dạy vợ. Thế nhưng, tôi đi đến nửa năm không về, không liên lạc, Lan cũng chẳng buồn quan tâm. Cô mặc kệ. Hằng tháng, cô nhắn cho tôi một tin duy nhất thông báo chuyện chi tiêu trong gia đình và yêu cầu tôi gửi tiền về.
Đến khi bố mẹ khuyên tôi nên về nhà làm lành với vợ, tôi mới miễn cưỡng trở về. Lan coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vợ chồng tôi vẫn hòa thuận đến không ngờ. Cuộc đời thật lắm nỗi trớ trêu. Tôi là gã đàn ông rất nhu nhược. Tôi vẫn yêu Lan và tôi thương con nên tôi nhắm mắt cho qua những quá đáng của vợ. Tôi tự nhủ mình dùng nhu để thắng cương nên mỗi khi Lan gây sự, tôi đều cố mặc kệ và không để tâm.
Thực ra, ngoài chuyện đanh đá và không biết trước sau thì vợ tôi rất tốt. Tôi đi biền biệt hàng tháng trời, Lan một mình lo vẹn toàn hết mọi việc trong nhà và chuyện của cả 2 bên nội ngoại. Tôi đi làm, bao nhiêu tiền kiếm được, tôi đều đưa cho vợ. Khi nhà tôi có việc, dù cô cằn nhằn nhưng cũng không tiếc tiền để gửi cho bố mẹ tôi. Tôi còn bất ngờ khi bố mẹ cho biết rằng tháng nào Lan cũng gửi biếu bố mẹ 2 triệu đồng.
Đâu mới là cách giải quyết tốt nhất cho câu chuyện của tôi (Ảnh minh họa)
Lan chăm con thì không ai bằng. Cô xuề xòa với bản thân mình nhưng đối với 2 đứa con gái, Lan chăm sóc rất cẩn trọng. Vốn là tiểu thư, được bố mẹ cưng chiều, khi mới lập gia đình, vợ tôi gần như không biết làm gì. Chuyện nấu nướng trong nhà, cô phải học từng ít một. Nhưng khi có con, Lan chủ động học rất nhiều món và đọc rất nhiều sách nuôi dạy trẻ. Cô cho con ăn theo chế độ khoa học và kiên nhẫn ngồi dạy con học.
Vợ tôi chua chát nhưng đối với con luôn nhẹ nhàng. Giả như các bà mẹ khác khi nóng giận có lúc sẽ quát con nhưng tôi chưa từng nhìn thấy vợ mình quát con. Cách dạy học và dạy con ứng xử hằng ngày cũng được Lan để ý rất kỹ. Nguyên tắc dạy con của Lan là không bao giờ được nói tục, nói trống không, nói với âm vực cao trước mặt con và tất nhiên, bố mẹ có chuyện không hay cũng không được để cho con biết vì điều đó ảnh hưởng để tới tâm lý của con. Tôi hài lòng với gia đình của mình vì tôi biết chẳng gia đình nào có thể hoàn hảo, chẳng có gia đình nào vợ chồng không có lúc xô bát, xô đũa.
Hơn một tuần trước, mẹ vợ gọi cho tôi với giọng hoảng hốt, bà nói tôi phải về ngay vì Lan đang phải cấp cứu trong bệnh viện. Cô mang thai ngoài dạ con và cái thai bị vỡ. Tôi chạy xe 6 tiếng đồng hồ để về với vợ. Tâm trạng tôi rất hỗn loạn. Tôi và vợ giận nhau hơn 3 tháng nay. Hơn 3 tháng nay, chúng tôi không "quan hệ". Vậy thì cái thai kia là của ai? Tôi đã một lòng một dạ với Lan, tại sao Lan lại có thể làm như thế với tôi?
Khi tôi đến viện, vợ tôi đã tỉnh. Nhìn thấy tôi, cô có lẽ đã hiểu những điều tôi suy nghĩ. Lan nói tôi về, cô không cần tôi chăm sóc. Cô nói thêm: “Mọi việc đúng như anh nghĩ đấy”. Tại sao vợ tôi có thể bình thản thừa nhận mọi chuyện như vậy? Cô ta nói về chuyện phản bội chồng mà như thể đó là một việc cỏn con, không đáng kể.
Tôi chỉ gặp vợ đúng 10 phút rồi lại lái xe quay về công trình đang dang dở. Tôi muốn ở lại với vợ nhưng sự thật nghiệt ngã kia khiến tôi không thể bình tĩnh nếu đối mặt với Lan. Ai cũng trách tôi vô trách nhiệm vì khi vợ gặp chuyện lại bỏ mặc. Một ngày sau, tôi nhắn tin nói tôi sẽ xin nghỉ để về chăm sóc Lan nhưng Lan nói không được về, nếu tôi về, cô sẽ tự tử ngay tức khắc. Nực cười thay cho yêu cầu đó của người đàn bà phản bội chồng.
Trong lúc nóng giận, tôi đã nghĩ đến chuyện ly dị. Lan không phản đối. Dường như vợ tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận chuyện này. Thế nhưng nghĩ tới 2 đứa con gái, tôi lại không đành lòng. Hơn nữa, tôi không muốn ngôi nhà do tôi vất vả kiếm tiền xây lên sẽ có bóng dáng của người đàn ông khác trong đó. Nếu tôi không phải là chủ nhân của ngôi nhà đó thì không ai được quyền làm chủ nó.
Tôi muốn nói chuyện với Lan nhưng Lan kiên quyết không đồng ý. Thậm chí, tôi đã ngỏ ý muốn làm lành với vợ, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vợ chồng tôi sẽ sống thật tốt để nuôi dạy 2 con, nhưng Lan từ chối. Cô kiên quyết muốn ly hôn. Tôi đã tìm hiểu qua một người bạn của Lan và biết người mà vợ tôi ngoại tình là một kẻ đã có vợ. Tức là có ly hôn với tôi, Lan cũng không thể lấy người đàn ông đó.
Tôi quả thực không hiểu Lan đang nghĩ gì. Chuyện vợ tôi ngoại tình giờ chỉ có tôi và bạn thân của Lan biết. Tôi tuyệt đối không nói với bất cứ ai. Ngay từ đầu, vợ tôi là người làm sai, vậy mà giờ tôi phải năn nỉ, đi theo cô như thể tôi là kẻ lỡ bước làm trái đạo lý. Đâu mới là cách giải quyết tốt nhất cho câu chuyện của tôi, tôi nên buông tay hay cố níu? Tôi thấy như mình đã bước vào con đường tưởng như hạnh phúc của cuộc đời mình.