Yêu nhau khi hạ đến, chia tay lúc đông về
Một mùa hè vui vẻ nữa vụt trôi qua từ khi tôi có em. Mùa thu lại đến và em lại mất tích không lời từ biệt.
Thu, vì lạnh sắp đến mà người ta cần nhau hơn. Nhưng chính cái lúc ai cũng cần có đôi có cặp ấy, tôi lại nhận được lời chia tay lạnh lùng của em. Không lý do, không nước mắt, chỉ đơn giản là một lời chia tay nhẹ nhàng, dứt khoát. Và thế là em biến mất trong cái lạnh đang ùa về.
Giờ này em ở đâu? Làm gì? Với ai? Tôi bắt đầu có thói quen tự đặt ra những câu hỏi ngớ ngẩn và đưa ra những phỏng đoán mơ hồ. Đêm đêm, tôi lang thang một mình trên những con đường hai đứa đã từng sánh bước bên nhau tay trong tay. Đôi khi, tôi chết lặng khi thấy bóng em cuối con đường. Nhưng nhìn lại hóa ra chẳng có ai ngoài những chiếc lá vàng buồn bã rơi.
Tôi biết mình không phải là một kẻ lụy tình ngớ ngẩn, cũng không phải một gã khùng mải đắm chìm trong kỉ niệm mơ hồ. Chỉ đơn giản là tôi nhớ em. Chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại nhớ em nhiều như vậy.
"Hội ngộ rồi chia lia cuộc đời vẫn thế" nhưng càng cố không nghĩ đến em, tôi lại càng mong gặp lại em. Tôi linh cảm em vẫn ở đâu đây trong thành phố này, gần đến nỗi có thể nghe được cả hơi thở em, nhịp đập trái tim em và cả mùi hương quen thuộc. Nhưng tôi không thể tìm thấy em, dù chỉ một phút giây ngắn ngủi thôi, đủ để tôi biết em vẫn đang tồn tại.
Và thế là em biến mất trong cái lạnh đang ùa về (Ảnh minh họa)
Cuối cùng thì mùa đông lạnh lẽo nhất, khắc nghiệt nhất trong đời tôi cũng đã đi qua. Những chiếc lá rụng của mùa cũ đã mục nát dưới bước chân người qua hình bóng mà tôi đã cố chôn vùi. Tôi sẽ lãng quên em như mùa xuân lãng quên những chiếc lá vàng héo úa. Tôi sẽ phản bội em như em đã phản bội tình yêu.
Rồi một sáng chủ nhật nọ, khi nắng vàng nhảy nhót khắp không gian, tôi ngỡ ngàng lăn từ trên giường xuống đất với tin nhắn của em. Tôi thấy tìm mình loạn nhịp. Tự ái của tôi đâu và cả sự lạnh lùng của người đàn ông bị phản bội? Sao tôi không thể tìm thấy chúng vào lúc này? Tôi khoác vội chiếc áo kẻ caro nhàu nhĩ mà em thích nhất, ba chân bốn cẳng chạy đến nơi mà tôi biết em đang ở đó.
Vẫn là em với kiểu tóc cũ, chiếc áo cũ đang đợi tôi cuối con đường. Đã thề với lòng mình không bao giờ được phép tha thứ cho em, kẻ đã làm trái tim tôi tan nát. Nhưng tôi đã phản bội lời thề của mình mất rồi. Tôi chạy đến ôm chặt em. Thật kỳ lạ, tôi và em lại bên nhau như chưa hề có cuộc chia ly và chẳng cần nhắc lại quá khứ. Dường như cả hai đều sợ điều đó sẽ phá vỡ hiện tại của chính mình. Tôi bao dung hay tôi quá dại khờ.
Một mùa hè vui vẻ nữa vụt trôi qua từ khi tôi có em. Mùa thu lại đến và em lại mất tích không lời từ biệt. Thế là thế quái nào nhỉ? Tôi thật sự ghét trò đùa độc ác này. Phải làm cho ra nhẽ. Cuối cùng, tôi cũng tóm được em trong nơi trú ẩn với cơn giận mà ngay cả chúa tuyết cũng không thể chế ngự được.
Tôi siết cổ tay em chặt đến nỗi có cảm giác nó đang sưng tấy. Tôi bắt em phải giải thích tất cả nếu không tôi sẽ giết chết cả hai. Em cầm tay tôi run run đưa vào trong lớp áo len mỏng.
Một cảm giác sần sùi kinh tởm trên da thịt em khiến tôi rùng mình rụt tay lại theo phản xạ. Em nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng đến băng giá. Em cởi phăng áo xống phơi ra khoảng da thịt dày đặc những nốt đỏ nhơn nhớt mủ và vẩy trắng. Tôi bịt mồm quay đi, cố nuốt cơn buồn nôn vừa trào lên cổ họng.
Em nói, giọng lạc hẳn đi: "Anh nhìn em đi! Anh muốn biết tại sao em phải lẩn trốn anh mà! Sao anh không nhìn? Cứ đến mùa đông, em lại bị như vậy đấy. Anh có dám nhìn em không?"
Tôi bỏ chạy thục mạng. Vừa chạy, vừa khóc như một đứa trẻ. Tôi thật sự sợ hãi. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao mình lại cư xử một cách hèn hạ như vậy. Bỗng dưng, tôi khao khát được che chở, bảo vệ cho em, cho người con gái mà tôi yêu. Sao tôi có thể bỏ mặc em với căn bệnh nan y quái ác đó?
Cứ thế tôi lang thang như một kẻ mất hồn cho đến khi nhận ra mình lại đang đứng trước cửa nhà em. Em có tha thứ cho tôi không vì đã bỏ chạy như thế? Tôi tiến đến gõ cửa nhưng chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Cánh cửa hé mở khẽ khàng như bước chân của mùa xuân và em đứng đó, ngay trước mặt tôi, mong manh như đóa tường vi mới nở. Tôi lặng lẽ ôm em và gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Giai điệu bài hát bất hủ của Scorpions vang lên đâu đó... I'm still loving you...