Yêu em là định mệnh (P.5)

Anh né tránh những ánh nhìn về phía cô, cũng như né tránh sự lạc nhịp trong trái tim mình.

Phương Chi đã thôi không còn ngày ngày đăng nhập facebook rồi mở trang cá nhân của 34X mà nhìn ngắm nữa. Cô cũng đã quên đi những hình ảnh thoáng qua tình cờ đó. Trong tâm trí cô bây giờ, 34X chỉ còn là em họ của người mà cô đang “hẹn hò”.

Có đôi khi cô đơn dẫn ta đến với người xét một cách lý trí là phù hợp với ta. Vì ta không muốn tìm kiếm nhiều, không muốn mệt mỏi với những rung động của con tim nữa. Phương Chi cũng đã nghiệm ra như vậy. Cô buông bỏ những thứ ngông cuồng và học cách chấp nhận mọi thứ bình thường đang diễn ra hàng ngày. Tuy đôi khi, cô cảm thấy rất tẻ nhạt.

- Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây? - Hoàng Trung khẽ nghiêng mặt hỏi cô gái đang ngồi sau xe anh. 

- Em cũng không biết nữa. - Phương Chi lắc đầu.

- Thật khó nghĩ quá nhỉ. À, mẹ Đăng Khôi mới gửi lên rất nhiều ngô, lúc này nó chắc cũng đang ở phòng. Anh đưa em qua đó luộc ngô ăn nhé!

Hoàng Trung gợi ý. Lần thứ hai Phương Chi ngồi phía sau xe anh. Anh rất muốn nắm lấy tay cô nhưng sợ bị từ chối. Anh vẫn chưa xác định được là cô có cảm tình với anh hay không.

Đáp lại câu hỏi của anh là sự im lặng của Phương Chi. Anh ngầm hiểu đó là một lời đồng ý.

- Vậy về phòng anh luộc ngô ăn nhé!

Phương Chi vẫn im lặng. Cô không biết phải nói sao bây giờ. Đăng Khôi, 34X, rõ ràng là anh vẫn hiện diện bên lề cuộc sống của cô và có thể đột nhập vào bất cứ lúc nào. Hóa ra cô không phải đã quên anh, mà vẫn để anh ở bộ nhớ đệm, đến lúc nào đó sẽ tự khắc khôi phục lại. Và bây giờ, cô sắp có cơ hội gặp lại anh. Gặp lại anh thì sẽ thế nào? Anh có còn nhớ chuyện cũ, cười cô là một cô gái quá dạn dĩ hay không. Đồng ý hay không đồng ý, cô vẫn chưa kịp trả lời.

- Lạnh quá em nhỉ.

- Vâng.

Phương Chi đang trôi trong những cảm xúc vô định. Cô trả lời như một cái máy được lập trình sẵn với Hoàng Trung. Trời mùa đông lạnh lẽo đến từng hơi thở. Khói trắng bay ra từ khuôn miệng của Hoàng Trung tan nhanh trong những im lìm.

"Có thế cô ấy ngại" - Hoàng Trung tự nhủ. Nhưng việc cô không phản đối khi anh gợi ý đến phòng trọ của anh, hẳn cũng là một bước tiến dài.

- Đây là dãy trọ của anh.

Phương Chi giật mình. Cô còn chưa biết phải trả lời thế nào rốt cuộc đã đến nơi rồi sao. Đầu óc cô có vẻ chậm chạp và lẩn thẩn hơn cô tưởng.

- Đăng Khôi, anh có bạn đến chơi.

Đăng Khôi xoay người. Anh có thể nhìn thấy gương mặt cô ở rất gần. Gương mặt ấy nhiều lần anh đã đột nhiên nghĩ đến và phải dùng toàn bộ lý trí của mình để ngăn cản, không cho nó tiến sâu vào tâm trí anh.

34X, cuộc gặp gỡ lần thứ ba. Người ta có thể nói đến những thứ tình cờ đến ba lần sao? Điều đó là không thể. Hai lần có thể là tình cờ, nhưng lần thứ ba này rõ ràng là một sự cố ý. Biết anh ở đó, sao cô còn đến. Đó chính là cố ý.

- Chào bạn.

Phương Chi cố ngăn những xúc động hỗn tạp trong lòng mình để mở lời, cố gắng sao cho mọi thứ khách sáo nhất có thể.

- Chào bạn.

- Em ngồi đi, Khôi, cái nồi to đâu rồi.

- Em treo trên đinh gần chạn bát đấy.

- Ừ, qua đây bóc vỏ ngô với anh, chúng ta luộc ngô.

Bàn tay Đăng Khôi khẽ chạm vào bàn tay Phương Chi khi hai người cũng lựa ngô để bóc. Cả cô và anh đều nhanh chóng rụt tay lại, cảm nhận như có luồng điện rất nhẹ chạy qua người.

Yêu em là định mệnh (P.5) - 1

Liệu có phải Đăng Khôi cũng quan tâm đến cô không? (Ảnh minh họa)

Hoàng Trung không thể biết được cảm giác ngại ngùng của hai người bên cạnh mình. Anh vui vẻ và hồ hởi như một đứa trẻ.

- Cho chút đường vào nước luộc đi. Mà anh quên mất không hỏi, em có thích ăn ngô không vậy?

- Em thích.

Phương Chi bật cười. Hoàng Trung quả thật còn khá trẻ con.

Đăng Khôi muốn mọi thứ diễn ra thật tự nhiên nhưng tất cả không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa. 16A ở đây, và cô ấy đang cười.

Nhưng cô ấy là bạn gái của Hoàng Trung, anh họ cô, điều đó rất rõ. Một chút nhói đau rất nhanh sượt qua nơi lồng ngực. Anh cảm thấy thừa thãi, không biết mình nên làm gì trong trường hợp này. Anh ngồi vào bàn học. Chỉ có sự ngụy tạo với sách vở mới khiến anh cảm thấy được an toàn.

Ngô chín, mùi thơm bay khắp căn phòng. Đăng Khôi không thể tiếp tục trốn với đống sách vở được nữa.

Anh ngồi đối diện cô, nhưng không dám nhìn thẳng vào cô. Anh né tránh những ánh nhìn về phía cô, cũng như né tránh những lạc nhịp trong trái tim mình. Nhưng cái gì càng né tránh lại càng khó thoát. Hình ảnh cô với gương mặt thanh tú, mái tóc lỡ dày dặn ốp viền khuôn mặt đã lạc vào lòng anh mất rồi.

Đăng Khôi vắt tay lên trán. Trời mùa đông hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng từ phía ngôi sao nào, nhưng thay vào đó là ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt biết cười. Mọi chống đỡ dường như đã quá sức chịu đựng của anh, và anh để mặc nó, cho những suy nghĩ ấy đi hoang đến nơi nào tùy thích. Anh không ngăn cản mình nữa. Anh đã quá mệt mỏi.

Anh bật máy tính. Anh làm điều mà anh muốn làm, không suy nghĩ gì thêm.

***

Phương Chi không biết phải nghĩ thế nào khi lời mời kết bạn của cô được Đăng Khôi chấp nhận. Cô những tưởng duyên phận của hai người cũng chỉ dừng lại ở việc vô tình lướt qua nhau hai lần vậy thôi. Và cô đã bằng lòng với chuyện đó, không ngớ ngẩn mà nghĩ thêm bất cứ điều gì. Nhưng giờ đây lời mời kết bạn của cô đã được anh đồng ý. Điều đó có nghĩa là gì? Một điều tưởng chừng đơn giản, nhưng khi tình cảm trong con người ta không đơn giản, thì tất cả động thái dù là nhỏ nhất cũng khiến cho mọi suy nghĩ trở nên phức tạp.

- Chào cậu! - Phương Chi giật mình khi cửa sổ chát mở. Là 34X, cậu ấy chủ động nói chuyện với mình.

- Chào cậu.

Phương Chi hồi hộp gõ từng chữ trên bàn phím. Một phút, hai phút. 34X gõ, rồi ngừng lại, dường như đang rất băn khoăn.

- Cậu về nhà an toàn rồi chứ?

Phương Chi bật cười:

- Không an toàn sao có thể ngồi đây mà chat với cậu như vậy được.

-...

Cô kỳ quặc, nhưng dường như 34X cũng chẳng bình thường hơn cô.

- Cậu thấy vui chứ?

- Vui? Điều gì vui cơ?

Đăng Khôi không biết phải trả lời cô thế nào bởi chính anh cũng không hiểu câu hỏi của mình gì nữa. Anh không định trả lời cô, anh định trốn tránh bằng việc nói rằng mình chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi anh vừa đặt tay lên bàn phím, tin nhắn của cô đã hiện ra.

Ý của cậu là gì cơ. Ý cậu là đến phòng trọ của cậu có vui không à?

Đăng Khôi đăm đăm nhìn vào màn hình máy tính. Phải không, có phải câu hỏi của anh là như vậy không. Anh thấy cô cười khi Hoàng Trung hỏi, thấy cô cùng anh ấy khá vui vẻ bên nhau. Ý anh là gì? Là muốn hỏi cô bên anh Hoàng Trung có vui không sao? Vì sao anh lại quan tâm đến chuyện đó. Vì sao?

Đăng Khôi không trả lời câu hỏi ấy của Phương Chi, cũng không giải đáp được câu hỏi của chính mình.

- Cậu ngủ đi nhé, chúc cậu ngủ ngon.

Anh thoát facebook, không dám đợi tin nhắn của cô nữa. Anh nên đi ngủ lúc này để tránh không cho tâm trí mình lang thang hơn.

Sự kỳ lạ của 34X khiến Phương Chi cảm thấy bối rối bất an. Liệu có phải cậu ấy cũng quan tâm đến mình không? - Cô tự hỏi.

(Còn nữa)

Sau cuộc gặp gỡ lần thứ ba, dường như cả Phương Chi và Đăng Khôi đều đã nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương. Nhưng còn Hoàng Trung thì sao? Đăng Khôi làm sao dám vượt qua rào cản đó để đến với người con gái anh thương thầm nhớ trộm không? Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo vào lúc 9h00 ngày 31/12/2013

Xem thêm các bài viết liên quan:

Yêu em là định mệnh (P.4)

Yêu em là định mệnh (P.3)

Yêu em là định mệnh (P.2)

Yêu em là định mệnh (P.1)

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Trịnh Trần ([Tên nguồn])
Yêu em là định mệnh Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN