Yêu anh hơn bản thân mình
Thật sự tôi sợ mất anh lắm, mất người mà tôi yêu hơn cả bản thân mình.
Tôi gặp anh chỉ tình cờ vì một câu nói giỡn, chú anh lấy dì tôi, tôi quen anh nhờ đứa em họ của tôi và anh. Khi gặp anh tôi đã có cảm tình, quen nhau 3 tháng tôi đã yêu anh. Anh là một người hoàn hảo đối với tôi (không phải vật chất), anh vui vẻ, dễ gần, lo lắng, quan tâm tôi rất nhiều. Quen nhau được 1 tháng tôi tình cờ đoán mò được pass FB và YH của anh. Thế là tôi biết tất tần tật quá khứ của anh, anh là người thích vui chơi, tán gái, nhưng tôi yêu anh ở điểm rất yêu gia đình. Tôi cũng biết rõ về gia đình anh thông qua em họ tôi, tôi biết thừa gia đình chúng tôi sẽ ngăn cản và tôi với anh cũng chẳng đến được với nhau.
Chúng tôi cứ thế quen nhau dù anh không yêu tôi, đến sinh nhật tôi, tháng 9 năm ấy quen nhau nửa năm anh nói với bạn anh rằng anh yêu tôi, không gì hạnh phúc bằng câu nói đó dù anh nói yêu tôi rất nhiều. 19 tuổi, chưa từng yêu ai, tôi yêu anh và hết mình trao cho anh tất cả dù biết trước được kết quả, cứ ngỡ rằng tình yêu đó sẽ là mãi mãi. Một năm trời yêu nhau chúng tôi chia sẻ với nhau tất cả: buồn, vui, chuyện gia đình anh và gia đình tôi, thời gian đó là thời gian tôi hạnh phúc nhất vì như đúa bạn thân của tôi nói những gì tôi chịu đựng đã có kết quả. Vì trước đây quen tôi anh không yêu tôi lại còn hay đi tán gái, tôi biết nhưng không nói, tôi chỉ hy vọng tôi sẽ làm anh yêu tôi, phải chăng tôi đã quá ích kỉ.
Năm tôi 20, anh 22 tuổi, anh tốt nghiệp đại học và đi làm xa nhà, tôi đã khóc khi ôm anh đêm đó. Anh đi làm xa còn tôi thì vẫn học ở Sài Gòn, tôi ở đây không đi chơi với ai hết dù xung quanh tôi có vài người theo đuổi. Yêu xa có lẽ rất buồn nhưng tôi chỉ chờ đợi anh gọi hay nhắn tin là tôi vui rồi. Nhưng đi không lâu anh dần không còn quan tâm tôi nữa, là con gái tôi nhạy cảm và tìm ra nguyên nhân anh đã có người khác. Tôi tìm đến anh để làm rõ mọi chuyện thì anh xin tôi tha thứ và tôi đã cho anh cơ hội, tôi tin ở anh dù tôi biết quá khứ đó, tôi tin anh là một người thật sự tốt. Yêu anh tôi không cần gì hết, không cần anh sẽ lấy tôi hay gì cả vì sự thật tôi không bằng anh về mặt nào hết, từ học hành, gia đình, công việc. Cứ ngỡ sóng gió đã qua đi, nhưng khi tôi biết mình có thai, tôi đã tìm đến anh, tôi không ngờ anh vẫn còn liên lạc với người con gái ấy, khi tôi lên anh đã đuổi tôi về mà không hỏi tại sao tôi lên đây. Chúng tôi cãi vã nhau rồi anh nói chia tay vì tôi làm anh mệt mỏi, vì gia đình tôi không hợp với gia đình anh và tôi đã chạy khỏi nhà trọ anh ra đường khi trời mưa.
Liệu tôi có từ bỏ được tình yêu mà ngay từ đầu tôi cố gắng xây lên? (Ảnh minh họa)
Một đứa con gái như tôi không biết về đâu, không tiền, không chỗ ở đi lang thang ngoài đường, tôi từng có ý tự tử nhưng rồi tôi lại về nhà trọ anh nói tất cả. Tôi nói rằng tôi muốn phá thai vì có lẽ tôi hận anh, hận anh đối xử với tôi như vậy, tôi từng hy vọng ở người đàn ông này sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc, nhưng anh không hề có ý lấy tôi. Tôi nghĩ hay là tôi cứ giữ đứa bé và ép anh lấy, rồi thì tôi có hạnh phúc không khi lấy một người không yêu tôi, rồi thì anh sẽ hận tôi phá huỷ tương lai anh vì bây giờ anh đang phát triển sự nghiệp của mình. Mà thôi nghĩ làm gì tôi và anh đã chia tay nhau rồi mà, tôi còn làm gì được nữa cho anh, tôi cũng như một bạn đã viết bài "Nỗi đau của người mẹ 19 tuổi", cũng nỗi đau ấy. Mấy ngày sau anh xin lỗi tôi và muốn quay lại, tôi đã đồng ý vì trong tôi tình yêu quá lớn dành cho anh và tôi nghĩ anh yêu tôi và thương tôi vì đã hy sinh vì anh rất nhiều.
Nhưng năm thứ 2 quen nhau anh không hề thay đổi, anh quen người này đến người khác ở nơi anh làm, dù cho tôi ở đây chờ đợi anh thay đổi. Tôi đau khổ khi biết sự thật, anh nói với tôi chỉ tán cho vui thôi và tôi tha thứ hết lần này đến lần khác cho anh. Tôi không biết tại sao tôi không thể chia tay anh và yêu một ai khác, trong tôi tình yêu quá lớn đến nỗi tôi có thể chấp nhận dù biết anh như vậy. Anh nói chuyện vui vẻ với người con gái khác, còn tôi thì nói chuyện bực bội khó chịu. Anh còn yêu tôi không? Sao mà tôi thấy chỉ có tôi yêu anh, cố gắng ở bên anh dù có như thế nào...
Tình yêu là mù quáng là cố chấp phải không? Thật sự tôi sợ mất anh lắm, mất người mà tôi yêu hơn cả bản thân mình.
Có lẽ giờ đây tôi chỉ là người tình với anh. Trải qua rất nhiều chuyện tôi đã từng mong rằng anh sẽ vì yêu tôi mà thay đổi nhưng có lẽ anh quá xa với tôi, bây giờ tôi chỉ mong ở bên anh giúp anh vượt qua khó khăn tiền bạc. Tôi là con gái thì làm sao chấp nhận được chuyện phải chia sẻ tình cảm với ai dù anh nói đó chỉ là vui chơi, tôi sẽ ở bên anh đến khi nào không chịu đựng được nữa, đến khi nào anh thành công và mọi chuyện về anh tốt đẹp tôi sẽ đi thật xa và để anh tìm một người con gái xứng với anh hơn tôi. Liệu tôi có từ bỏ được tình yêu mà ngay từ đầu tôi cố gắng xây lên, tình yêu đầu đời của tôi?