Xuân này con lại không về

Tôi khao khát được trở về nhà và cảm nhận niềm vui trọn vẹn ngày Tết bên gia đình.

Một cái Tết nữa lại về, thêm một năm tôi không được đón Tết với gia đình. Thời tiết châu Âu lạnh buốt, tôi gọi điện về hỏi thăm: “Mẹ gói bánh chưng chưa?”. Nghe mẹ kể chuyện sắm Tết ở nhà, các em đã được nghỉ học đón Tết, bánh đã gói xong, cây quất, cành đào đã quấn đèn trang trí mà lòng tôi nghẹn ngào. Tôi chỉ ước ngay lúc đó được trở về nhà, được hòa vào không khí Tết chung vui với gia đình mình.

Tôi còn nhớ những ngày ở nhà được theo mẹ đi sắm Tết. Chợ Tết đông vui hơn hẳn ngày thường, tôi cùng mẹ lựa chọn những chiếc lá dong xanh mượt, những miếng thịt dọi tươi roi rói, gạo nếp, đỗ xanh… rồi theo mẹ về nhà gói bánh chưng.

Nhớ đêm 29 Tết, ngồi trông nồi bánh chưng với bố, mẹ tôi mở gói hướng dương mua Tết để ăn thử, cả nhà vừa nghe bố kể chuyện Tam quốc, vừa cắn hướng dương, vừa trông nồi bánh chưng. Đưa thêm củi vào đốt lửa, bố lại đọc câu thơ: “Củi đậu đun hạt đậu/ Hạt đậu khóc hu hu” rồi giảng giải hai câu thơ cho tôi và nhắc nhở tôi phải biết yêu thương các em mình.

Tôi vẫn nhớ như in những lời bố dạy, nhớ cả vẻ mặt trầm ngâm bố ngồi đọc thơ đun nồi bánh chưng. Tôi yêu cái Tết đoàn viên ở nhà, yêu những ngày còn được ở trong vòng tay của bố mẹ.

Xuân này con lại không về - 1

Chỉ mong bố mẹ ở nhà bớt vất vả, các em học hành thật giỏi là tôi yên lòng (Ảnh minh họa)

Khi tôi học năm thứ hai đại học, tôi giành được một suất học bổng sang Đức du học. Những ngày đầu xa nhà, tôi nhớ bố mẹ và các em vô cùng. Thế nhưng, nỗi nhớ ấy chẳng thấm vào đâu khi mỗi độ xuân sang, Tết về. Tôi nhớ da diết cái Tết đoàn viên ấm cúng ở Việt Nam. Tôi nhớ những ngày cả gia đình đi chúc Tết họ hàng, rồi theo mẹ lên chùa cầu may đầu năm mới.

Tết ở nước Đức xa xôi vô cùng buồn bã. Tôi chỉ có một mình, tan giờ học, tôi lang thang siêu thị châu Á để tìm cho mình chút hương vị của ngày Tết. Tôi trở về khu kí túc, chế biến một vài món ăn, hăng say, phấn khởi như lúc còn đang ở nhà. Thế nhưng niềm vui ấy cũng chỉ ngắn ngủi trong chốc một lát bởi hương vị chẳng thể giống như ở nhà, tôi lại chỉ có một mình, nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ hai đứa em nhõng nhẽo của tôi.

Giờ này chắc bố mẹ và các em đã đi ngủ, không biết Tết năm nay nhà tôi có gì mới thay đổi hay không? Chỉ mong bố mẹ ở nhà bớt vất vả, các em học hành thật giỏi là tôi yên lòng.

Tết nơi xứ người thật lạnh lẽo và đơn độc. Trong tôi là nỗi nhớ nhà da diết bởi tôi không được cùng với gia đình xem bắn pháo hoa đêm giao thừa, không được bố mẹ dành cho những chiếc lì xì đỏ may mắn đầu năm mới. Tôi yêu cái Tết quê hương cũng bởi “quê hương là chùm khế ngọt”, bởi nơi ấy có gia đình là niềm động viên, an ủi tôi mỗi lần vấp ngã, và cũng là nơi tôi luôn ngóng trông ngày trở về.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Lệ Thu ([Tên nguồn])
Tình yêu giới trẻ hiện nay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN