Xin lỗi đã làm anh đau

Sự kiện: Tình yêu nữ giới

Mong sao sự cố gắng của tôi sẽ bù đắp cho anh phần nào nỗi đau tôi gây ra.

Tôi và anh là bạn học chung 3 năm cấp 3, hồi đó dáng anh cao nhưng gầy ốm, anh không đẹp trai galang, không hiền lành nhưng có một giọng hát hay, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và ngộ ngộ. Có lẽ do ông trời se duyên, tôi và anh đã yêu nhau vào năm cuối cấp mặc cho bạn bè tôi khuyên ngăn rằng tôi và anh không hợp nhau, nhưng tôi vẫn không quan tâm, tôi vẫn yêu anh.

Tình yêu của chúng tôi lớn lên trong niềm vui của tuổi học trò, ngây thơ, với những phút hờn dỗi. Rồi cả hai cùng đi thi đại học, anh học ngoài Bắc, tôi học miền trung, xa nhau nhưng chúng tôi luôn yêu nhau nhiều, không ngại đường sá xa xôi, cứ mỗi tháng anh lại vào thăm tôi một lần, hoặc tháng này anh vào thì tháng sau tôi ra. Cứ như vậy cho tới cuối năm nhất chúng tôi học đại học, anh vào thăm tôi, rồi chúng tôi đã đi quá giới hạn, tôi hối hận, tự ti, nhưng những lần ra thăm anh, các cặp đôi sinh viên yêu nhau và sống với nhau không ít nên dần tôi cũng bớt suy nghĩ hơn. Anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Rồi có lần một thì sẽ có những lần tiếp theo. Chúng tôi vẫn luôn yêu nhau và luôn giữ lửa tình yêu của mình. Nhưng từ sau lần đó tôi trở nên hay suy nghĩ, ghen tuông, giận dỗi và cũng có lúc tôi cảm thấy mệt mỏi. Anh cũng vậy, rồi anh dần dần ít quan tâm tới tôi hơn. Tôi thì luôn lo sợ rồi anh sẽ chán tôi, rồi sẽ bỏ rơi tôi... nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn bền vững suốt 3 năm, dù gặp rất nhiều khó khăn từ sự ngăn cấm của bố anh, mặc dù các thành viên khác trong gia đình hai bên đều ủng hộ.

Tình yêu lớn lên dần vượt qua mọi khoảng cách, chúng tôi yêu nhau và luôn hướng về nhau. Nhưng có lẽ do anh ít thể hiện và ít nói những lời ngọt ngào với tôi hơn nên có lúc tôi suy nghĩ vu vơ, nhiều lúc cảm thấy cô đơn, chán nản. Nhưng từ lần đi quá giới hạn đó chúng tôi tự xem nhau như vợ chồng, yêu thương nhau, quan tâm chăm sóc nhau mỗi khi có cơ hội. Tôi cũng là một cô gái da trắng, mặt cũng dễ nhìn, dáng tương đối nên cũng nhiều anh chàng theo đuổi, nhưng tôi đều từ chối tất cả bởi trái tim tôi chỉ có anh thôi, duy nhất anh mà không nghĩ tới ai khác, anh cũng thế, rất chung thủy với tôi.

Là sinh viên, những ngày lễ hay ngày sinh nhật, chúng tôi tranh thủ gặp nhau nhưng không đủ để trao nhau những món quà làm kỉ niệm, xa nhau và được gặp nhau là may mắn lắm rồi. Tôi thấy bạn bè yêu nhau, họ có gấu bông của người yêu tặng, nhưng tôi thì không nên nhiều khi tôi cũng tủi. Tôi có nói anh tặng cho tôi một con gấu bông đi, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa có được con gấu bông mà tôi mơ ước, tôi không cần ai khác tặng chỉ cần anh tặng thôi. Tình yêu chúng tôi cứ thế qua đi, nhưng có lẽ vì chúng tôi cứ ra vào với nhau quá nhiều nên anh không có tiền đóng học phí, anh sinh ra chán nản, tôi khuyên anh cố gắng học nhưng anh bảo anh cũng chán học rồi, học khó nữa, điểm thì thấp, ra trường không biết có kiếm được việc làm không nữa nên anh quyết định bỏ học giữa chừng năm 2.

Lúc đó anh vào ở với tôi 1 tháng, anh nói sang năm anh sẽ đi nước ngoài. 1 tháng sống chung với nhau đó chúng tôi cũng xảy ra cãi vã thường xuyên vì thiếu tiền ăn, tiền phòng... nhưng rồi đâu lại vào đó, chúng tôi tự dàn xếp được. Rồi ra tết anh ở nhà luôn, anh không có thời gian nói chuyện với tôi nhiều vì về nhà bố cấm anh nói chuyện điện thoại với tôi, tôi thấy buồn lắm nhưng chúng tôi vẫn cố gắng vượt qua. Phải nói rằng tôi chọn anh và yêu anh không phải là sai, anh yêu tôi và vì tôi rất nhiều. Nhưng rồi đến giữa năm 3 tôi học đại học thì anh bảo anh chuẩn bị đi nghĩa vụ công an, ra tết anh đi. Chúng tôi đã tranh thủ mọi thời gian, cơ hội để nói chuyện, tâm sự với nhau nhiều. Tôi và anh hứa sẽ mãi yêu nhau, tôi hứa tôi sẽ chờ anh về. Rồi anh đi, chúng tôi không được nói chuyện với nhau suốt 1 tháng đầu, nhớ anh nhiều lắm tôi chỉ biết viết ra những dòng tâm sự trên face của hai đứa, sang tháng thứ 2 chúng tôi bắt đầu viết thư cho nhau mỗi tuần. Nhưng có lẽ ông trời luôn muốn thử thách tình yêu của tôi và lòng kiên nhẫn, sự chung thủy của tôi.

Người thứ 3 xuất hiện chen vào tình yêu của chúng tôi là người mà tôi tình cờ quen trước tết, người đó làm kinh doanh. Tháng đầu tiên anh đi nghĩa vụ thì người đó thường xuyên gọi điện nói chuyện với tôi, chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau, người đó không đẹp trai, không cao, nhưng vui tính, người đó hơn tôi 6 tuổi, là con người từng trải, dày dặn kinh nghiệm. Khi tôi biết người đó thích tôi, quan tâm tới tôi thì tôi đã từ chối, tôi có người yêu rồi và đang chờ anh ấy đi nghĩa vụ về. 2 tháng trôi qua, tình yêu của tôi và người yêu tôi vẫn mặn mà qua những lá thư, cũng là 2 tháng người ấy quan tâm tôi, theo đuổi tôi và giúp đỡ tôi.

Xin lỗi đã làm anh đau - 1

Tôi sẽ cố gắng không làm anh buồn nhiều nữa, mong sao sự cố gắng của tôi sẽ bù đắp cho anh phần nào nỗi đau tôi gây ra (Ảnh minh họa)

Tôi là sinh viên mà, tôi muốn có một công việc làm thêm, kiếm một khoản thu nhập nhỏ để phụ bố mẹ tiền ăn hàng tháng, rồi người đó cho tôi làm cộng tác viên bán hàng cho anh và ăn lương theo sản phẩm, công việc cũng không khó nên tôi nhận làm. Tôi cũng có nói cho người yêu tôi biết, anh cấm tôi không được làm thêm nữa, nhưng tôi nghĩ có thêm một khoản thu nhập nên tôi tiếp tục làm. Người đó quá quan tâm và rất tốt với tôi nên tôi cũng có lúc động lòng. Nhưng tôi vẫn nghĩ tôi đã có người yêu, tôi rất yêu anh ấy, mặc dù xa nhau nhưng chúng tôi vẫn luôn hướng về nhau nên tôi đã từ chối người đó.

Sau 3 tháng quen nhau, người đó cứ quan tâm tôi thật nhiều như vậy, rồi khi người yêu tôi được về nghỉ phép 3 ngày, tôi đã không thể về gặp anh, tôi đã khóc nức nở, sáng sớm dậy tôi bị ốm, tôi cũng có nói với anh rồi, nhưng hình như anh không quan tâm tôi là mấy, tôi buồn, tôi cô đơn thì người đó đến bên tôi, chăm sóc tôi. Tôi thật sự không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà tôi lại cảm thấy mủi lòng vì người đó. Tôi đã phản bội người yêu, tôi thật sự rối bời và lo lắng. Tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ chấp nhận tôi nữa, tôi đành nói lời chia tay khiến anh thật sự sốc và gục ngã. Tôi biết tôi sai, tôi hối hận, nhận lời người đó chưa đầy 2 tuần thì tôi nhận ra tôi quá yêu người yêu của tôi, tôi không muốn mất anh ấy nên tôi đã nói chia tay người đó và mong được quay lại. Tôi hối hận lắm, tôi khóc lóc, xuống nước nài nỉ anh, van xin anh mong anh cho tôi cơ hội làm lại, vì tôi rất yêu anh.

Sau 1 ngày dài suy nghĩ anh cũng đã đồng ý cho tôi được quay lại, anh nói anh yêu tôi rất nhiều, anh không muốn mất tôi và không muốn những sự cố gắng của anh vì tôi vô ích. Anh cấm tôi liên lạc với người đó. Tôi là người sai nên anh nói gì tôi nghe nấy. Anh nói nỗi đau này anh không thể quên, anh sẽ lôi nó ra lúc anh tức giận để chửi mắng tôi, anh hỏi tôi có chịu đựng được không, tôi nói tôi chịu được, miễn sao anh không bỏ rơi tôi. Và cứ như thế, mỗi lần nỗi đau trong tim anh trỗi dậy, anh lôi chuyện đó ra chửi bới tôi, xưng "tôi" với "cô", nhều lúc anh tức quá anh chửi bới và gọi tôi là "con kia". Tôi chấp nhận, tôi chịu đựng, nước mắt tôi rơi trong đau khổ, dằn vặt và hối hận.

Hôm nay anh buồn anh chửi bới, ngày mai anh bình tĩnh lại mọi chuyện lại bình thường. Cứ như thế gần 3 tháng trời, cứ mỗi lần anh giận là anh chửi bới tôi với những câu nói nặng nề làm tim tôi quặn thắt, tôi vẫn cố gắng chấp nhận và rồi tôi lại xuống nước nài nỉ, van xin anh tha lỗi. Sau những tháng ngày huấn luyện, anh to béo hơn, đẹp trai hơn và khoác trên mình bộ quân phục công an, anh tự tin hơn, tôi thì tự ti, hối hận. Mỗi lần anh chửi bới và mắng mỏ tôi, anh bảo nếu anh là tôi anh sẽ không bao giờ như thế. Anh bảo "Tôi bây giờ là công an, tôi có cái mác công an này nè, mặt mũi cũng không đến nỗi nhiều cô gái theo đuổi lắm, họ xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô và không như cô, nhưng tôi không thích, tôi không yêu, đơn giản vì tôi yêu cô, còn nếu tôi thích thì tôi có thể lừa tình 2, 3 em cùng 1 lúc cho cô thấy, nhưng tôi không thích, tôi là thằng đàn ông chung thủy, không thích chơi bời mấy cái loại gái đó". Nghe anh nói vậy tôi đau lắm chứ, tôi buồn lắm chứ. Nhưng biết làm sao được, tôi phải cố gắng chịu đựng vì tôi sai. Tôi hối hận lắm chứ, một bước chân sai mà tôi làm hai người đàn ông đau khổ, làm mất đi niềm tin của anh đối với tôi, tôi tự đánh rơi đi tình yêu sâu đậm suốt 3 năm qua, tự đưa mình vào vòng xoáy của cuộc sống. Đau khổ, nhục nhã nhưng vẫn phải chấp nhận.

Tôi biết anh yêu tôi nhiều nên anh mới nói như vậy. Anh cũng nói rằng những lời anh chửi mắng tôi không đau bằng nỗi đau bị tôi phản bội vì thế tôi chấp nhận. Tôi muốn làm lại, tôi muốn được sửa sai, bù đắp lại nỗi đau đó cho anh, lấy lại tình yêu và niềm tin anh dành cho tôi. Nhưng trước tiên để làm được điều đó tôi phải chịu đựng được những lần anh chửi mắng xối xả đã. Đã hơn 3 tháng trôi qua, tôi đã chịu đựng được, đã có lúc yêu thương thật sự trở về, tôi và anh đã có thể trao nhau những lời nói ngọt ngào, nhớ nhung. Nhưng để anh tin tôi nhiều thì vẫn chưa thể, và để anh chủ động nói ra với tôi rằng "anh nhớ em, anh yêu em" như trước thì quả thật là hiếm, chỉ có những khi tôi chủ động nói ra thì anh mới đáp lại.

Tôi thật sự yêu anh rất nhiều, tôi muốn chuộc lỗi, tôi không muốn mất anh. Và anh cũng đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, anh chấp nhận tha thứ, nhưng nỗi đau trong anh sẽ không bao giờ hết, anh sẽ lôi nó ra bất cứ lúc nào anh buồn bực để nói tôi, anh bảo tôi phải chịu đựng vì đó là lỗi tôi gây ra, và tôi phải chịu đựng điều đó bên anh suốt cuộc đời này và tôi chấp nhận điều đó. Tôi cũng đã có lúc chán nản, tôi hối hận, tôi ước thời gian được quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ sai như vậy. Nhưng biết làm gì khi mọi việc đã rồi. Bây giờ tôi chỉ biết cố gắng chấp nhận, đối diện với những khó khăn, cố gắng lấy lại niềm tin, tình yêu mà mình đã đánh mất. Dù đã nói ngàn lần xin lỗi với anh mặc dù nó không làm vơi đi nỗi đau trong trái tim anh, nhưng tôi vẫn luôn muốn nói với anh từ "xin lỗi".

Bây giờ tình yêu trở lại, chúng tôi đang rất yêu nhau, anh không còn thường xuyên chửi bới tôi nữa thay vào đó là những lời nhắc nhở, những lời khuyên để tôi không bước sai nữa, để giữ vững được tình yêu của anh và tôi, anh luôn động viên tôi hãy luôn cố gắng học hành thật tốt, đừng phụ lòng anh và đừng làm anh phải đau thêm một lần nào nữa. Giờ đây tôi cũng đỡ buồn hơn, bớt suy nghĩ hơn, mặc dù sự hối hận, mặc cảm vẫn thường trực trong lòng nhưng tôi sẽ cố gắng kìm nén, cố gắng học hành thật tốt để lấy lại niềm tin trong anh. Tôi thật sự cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội được làm lại, được yêu anh hơn nữa, cảm ơn anh đã tha thứ cho tôi. Tôi biết trong cuộc sống này vẫn còn nhiều người tốt hơn anh, cũng biết tha thứ, cảm thông và chia sẻ, nhưng với tôi có được một người như anh là quá đủ rồi. Tôi sẽ cố gắng không làm anh buồn nhiều nữa, mong sao sự cố gắng của tôi sẽ bù đắp cho anh phần nào nỗi đau tôi gây ra. "Anh à, em thật sự xin lỗi và cũng cảm ơn anh đã tha thứ cho em, cho em có cơ hội tìm lại chính mình và làm lại từ đâu. Em sẽ cố gắng. Cảm ơn anh. Yêu anh!"

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Dương Lô ([Tên nguồn])
Tình yêu nữ giới Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN