“Xin lỗi, chị là người yêu anh ấy!"
Trong một phút tĩnh lặng, em ngẩn ngơ, bàng hoàng và không tin vào sự thật phũ phàng đó.
“Xa anh rồi em thấy lệ thường cay
Thấy cuộc sống màu đen hơn thuở trước
Thấy bầu trời chẳng còn màu xanh nữa
Thấy sao trời dường như cũng xa thêm”
Tây Hồ mặt nước lung linh, bên vỉa hè dòng người đi lại dường như cũng ít. Ừm! Đúng rồi, hôm nay miền bắc có bão, một cơn bão mà phải nhận rằng đó là lịch sử trong mấy ngàn năm nay, nhìn xa xa mặt hồ hôm nay vắng người du lịch, bỗng nhìn về phương ấy một cảm giác lạnh như chạy đua trên sống lưng, cảm giác ấy… nô đùa có, trách móc có, thương có, nhớ có hòa quyện vào nhau dệt nên một vùng trời thật mà hư ảo.
Em bắt đầu miên man trong những dòng suy nghĩ, giờ này năm ngoái ban ngày ngồi trên giảng đường ĐH, mỗi lần ra chơi em lại ngóng về phương ấy, chỉ muốn mong phương ấy được hạnh phúc, êm đềm. Tối tối em lại háo hức, chờ đợi để được chuyện trò, để được nhìn thấy đôi mắt của người, đôi môi người luôn hé nở như cả thông điệp của người gửi đến em… Yêu nhiều lắm, nhớ nhiều lắm!
Dòng đời đi qua, mỗi ngày tình yêu như nhân lên gấp bội, để rồi người và em gặp nhau, duyên trời, phận đất tại sân bay ấy em gặp người trong niềm vui hân hoan, chào đón, cùng trên tay người là một bó hoa hồng, nở thắm đẹp mà trở nên diệu kì. Đôi mắt nhìn nhau không biết nói gì, nghĩ suy chồng chất, người tặng em bó hoa ấy, cả sảnh sân bay ai cũng phải nhìn và ghen tỵ bởi niềm hạnh phúc của chúng mình.
Từng ngày em được sống bên người thật là quá diễm phúc không có gì lột tả, ngày ngày người với em đi hết chỗ này đến chỗ nọ từ cổ điển đến hiện đại, ăn uống, hưởng thụ biết bao nhiêu thứ lạ trên đời. Nngười đã làm tròn trách nhiệm, khoác trên vai như thể là một hướng dẫn viên. Tiếng Anh của người thì bản địa còn em thì lại củ chuối nhất trần. Tối tối người cùng em đi dạo hết bên này đến bên kia, tận dụng hết quỹ thời gian của mình, Đông, Tây, Nam, Bắc em và người đều đã đặt chân đến. Người quan tâm, săn sóc rất chu đáo khiến em lại càng yêu người nhiều hơn. Hạnh phúc đến ngập lòng, người đưa em du lịch khắp nơi, em nhí nhảnh giống như một chú chích bông, em được biết rất nhiều điều trên đất nước này cũng là người đã dạy. Cảm ơn người, hạnh phúc lắm.
Ngày người tiễn em ra sân bay bước chân em như muốn dừng lại, em không muốn về nữa. Ngồi chờ ở sảnh mà cả hai chẳng nói được câu gì, chỉ muốn níu giữ giây phút ấy, nhưng thời gian là một tài sản vô hình em làm sao giữ nổi. Phút chót giờ bay, người và em ôm nhau để từ biệt, xung quanh lúc đó là hành khách cũng đã chuẩn bị khởi hành, thật nhẹ nhàng người đặt lên môi em một nụ hôn từ biệt, nước mắt rơi có phải em đang khóc? Ừm. Đúng rồi.. Khóc trong hạnh phúc, chân rảo bước trong hành lang lên thang máy, đôi mắt người vẫn theo dõi hình em, từ khoảng cách gần đã dần dần em xa bóng.
Ngày tiếp ngày đi qua là những hạnh phúc không bao giờ nghĩ em có được. Tưởng những hạnh phúc ấy sẽ theo chân em đến suốt đời, nào ngờ hạnh phúc ấy đã tuột khỏi tầm tay, có lẽ em không đủ tốt để giữ người bên mình. Ừm, anh cần chị ấy hơn em…Em chấp nhận, cay đắng em xin chịu để đổi lấy hành trang hạnh phúc cho người.
Em chấp nhận, cay đắng em xin chịu để đổi lấy hành trang hạnh phúc cho người (Ảnh minh họa)
Một ngày… một ngày…đó là gì người còn nhớ chăng?
“Alo. Em à, hôm nay anh đi nhậu với bạn chắc là sẽ về trễ, em đừng lo cho anh nhé!”
Theo suy nghĩ em, em không cấm đoán người uống bia hay rượu, thiết nghĩ…đàn ông phải có tí men trong người, có như vậy mới hòa đồng được với đồng nghiệp và làm việc có hiệu quả. Nên cả ngày hôm đó em quyết tâm sẽ không liên lạc với người, 17h, 18h... 22h như ma xui quỷ khiến, em vội vàng cầm chiếc điện thoại gọi nhưng người không nghe, em nhắn…
“Anh yêu à. Nay anh đi nhậu với bợm rượu có vui không anh, anh có mệt lắm không, anh cố gắng giữ gìn sức khỏe anh yêu nhé!”
Không nhắn lại, ừm thì em nghĩ chắc là người mệt lắm, vậy thôi em không làm phiền nữa, bất chợt một tin reply từ số cá nhân của người.
“Xin lỗi! Em có phải là Liên không?”
Em thấy lạ và nghĩ chắc họ hàng của người đang là đầu dây bên kia, em hồn nhiên trả lời.
“Dạ. Vâng ạ! Em là Liên, có phải anh, chị là người nhà anh ấy không, nay anh ấy uống hơi nhiều, em nhờ anh, chị chăm sóc anh ấy giùm em nhé, hiện tại em không ở bên cạnh anh ấy được. Em cảm ơn anh chị nhiều”
Bỗng chuông reo… em vui vẻ nghe máy, cứ nghĩ là người gọi, bất ngờ tiếng một người con gái bên đó nói rằng,
“Xin lỗi. Chị là người yêu của anh ấy, bọn chị đã yêu nhau và ở bên nhau đến nay đã được 2 năm”...
Trời đất, em như sét đanh bên tai, tim quặn thắt, em xót xa đau đến tận xương tủy và nhói buốt từ tận sâu thẳm tim gan. Em choáng váng, cấu xé, thét gào, đất trời trong em như hoàn toàn sụp đổ. Em yêu người bằng tất cả tình yêu thương mà nơi em đang ngự trị. Trong một phút tĩnh lặng, em ngẩn ngơ, bàng hoàng và không tin vào sự thật phũ phàng đó. Nước mắt hòa vào theo giọng nói, nghẹn lời đối diện với chị ấy, em đã nói chuyện với chị như một người hiểu và thông cảm cho nhau. Ừm. Phải rồi…Có lẽ em chấp nhận là người ra đi, tiếng nấc còn đọng lại trên vành môi như muốn níu kéo thế nhưng không thể, người đã say mèm không thể nói được gì. Giãi bày ư? Không! Em muốn đính chính, muốn xác định AND cho lời mà người con gái ấy đã thốt ra.
Rồi sớm mai thức giấc, chuông reo
“Alo!” (Giọng tả tơi)
“Em à! Anh xin lỗi.”
Tắt máy, em vẫn còn mơ hồ... Ôi đó có phải là giọng của người không? Ấm áp…ừm giọng anh rồi.. Em không hận anh, em muốn nói rất nhiều nhưng ngôn từ vô nghĩa. Vậy là theo nhịp đập của thời gian cuối cùng người cũng đã sánh vai bên người phụ nữ ấy, còn em lênh đênh giữa dòng đời giông tố của những ngày qua. Giá như ngày ấy… như bây giờ… nhưng không còn nữa.
Lúc này là kỷ niệm sinh nhật người, từ sâu thẳm trái tim, em muốn gửi tới người lời chúc sức khỏe, hạnh phúc, chúc người sinh nhật vui vẻ bên những người thân thương nhất của mình. Và đặc biệt, chúc người luôn vui trong tuổi trẻ, khỏe trong tâm hồn, đẹp trong lý tưởng và trưởng thành trong tương lai. Người yêu cũ à! Hãy cho em được gọi người như thế này, mãi mãi như thế người nhé.
Xem thêm các bài viết liên quan: