"Xin anh hãy quên em đi"
Một chút gì để nhớ và để quên... và một chút gọi là kỉ niệm.
Cơn mưa chiều nặng hạt cứ trút nước mãi như muốn níu kéo bước chân một người đi. Mưa miết, mưa dai dẳng khắc khoải trong lòng người nhưng rồi mưa cũng ngớt, trời tạnh hẳn và em vội vã lên xe từ biệt tôi khi mà mọi thứ đồ đạc đã chuẩn bị xong từ trước. Và lần này em về quê không phải để nghỉ cuối tuần với gia đình như mọi lần trước rồi đầu tuần lại lên để tiếp tục với công việc của mình mà lần này là nghỉ hè luôn, tôi như có linh cảm rằng sự ra đi lần này của em chắc có lẽ là rời xa tôi mãi mãi. Tôi bịn rịn, tôi quyến luyến rồi để làm chi? Em bé bỏng, thật đáng yêu nhưng rất kiên quyết, dứt khoát trong công việc và tình cảm... nhiều lúc em cứng rắn hơn tôi tưởng.
Em đã đi rồi, đi xa thật xa và mất hút trong tầm ngóng của tôi. Tôi tần ngần, cơn mưa chiều mùa hè tạnh hẳn, nó xua đi những màn mây đâu đó u ám bấy lâu nay trên bầu trời, nó gột rửa cho bầu không khí được trong lành hơn và tâm hồn tôi cũng được thanh lọc, tôi suy nghĩ, tôi muốn sống chậm bởi vì nhiều lúc tự thấy mình ngộp thở, sống và yêu theo ngẫu hứng rồi chẳng có kết cục gì. Tôi thả hồn mình miên man theo dòng tâm tưởng, tôi nhớ về quá khứ, nhớ về em, nhớ về những tháng ngày tôi yêu đam mê. Tôi sống hết mình, sống hạnh phúc nhất của cuộc đời mình bởi vì đó là những tháng ngày tôi có em.
Hợp rồi tan, yêu rồi chia tay – đó là quy luật bất biến muôn đời của cuộc sống con người trên trái đất này. Dẫu biết thế nhưng khi người ta đang yêu, sẽ yêu và cả những người đã từng yêu mấy ai biết được chữ ngờ, nếu biết trước được tương lai thì thế gian này sẽ chẳng còn kẻ si tình, không còn người đau khổ vì yêu và cũng chẳng bao giờ có những gã khờ hay kẻ mộng du nữa.
Tôi và em gặp nhau như hai cuộc gặp gỡ của số phận, tôi vừa quên đi một người và em cũng vừa mới chia tay người yêu. Điều này về sau này tôi mới biết chứ tôi vẫn nghĩ là em đã có người yêu. Với tôi lần đầu mới gặp con gái tôi không có cái nhìn săm soi hay dám nhìn lâu bao giờ hết. Chỉ thoáng qua, em không cao, nước da cũng không trắng nhưng có đôi mắt biết nói, luôn ẩn chứa một điều gì đó sâu thẳm, ai cũng khen và tôi cũng rất thích chỉ một má lúm đồng tiền ở bên phải của em. Thế đấy, em có gì đó mặn mà, dịu dàng, quyến rũ... dần dần chỉ là sự cảm mến, thế rồi tôi yêu em lúc nào cũng không hay.
Tôi và em làm cùng cơ quan nên thời gian ở bên nhau rất nhiều. Trong mắt tôi em còn trẻ nhưng trong công việc và mọi thứ thì rất chuẩn mực, chu đáo là đằng khác. Cứ như thế, từ mọi thứ ở em đều chinh phục tôi hoàn toàn, chắc có lẽ cái tính gì xấu nhất của em trong mắt tôi đều không thể ghét bỏ, như họ đã từng nói: “Vẻ đẹp của người phụ nữ không phải trên đôi má hồng mà trong đôi mắt của kẻ si tình”, nghĩ thế mà tôi cũng thấy đúng thật. Kể từ đó là những tháng ngày tôi rất hạnh phúc, tôi sống trong men say của ái tình và sống trong mộng tưởng.
Tôi là người đi trước nên là người giúp đỡ em trong công việc ở cơ quan, qua mỗi lần như thế tình cảm giữa hai chúng tôi bền chặt hơn. Cứ như thế, tình cảm, tình yêu tôi dành cho em lớn dần lên theo thời gian. Càng ngày em càng đẹp, càng quyến rũ hơn nữa trong mắt tôi, tôi thầm hứa sẽ che chở cho em và sẽ cùng em đi hết cuộc đời. Tôi thầm cảm ơn em đã đến bên tôi, cứu vớt tâm hồn của mình những lúc quá cô đơn, cuộc sống và công việc mà nơi tôi đặt chân đến cứ nhàn nhạt thế nào đó. Cuối tuần được nghỉ em lại về quê một mình, mỗi lần như thế tôi lại nhớ em đến quay quắt, đến cồn cào... tôi bảo “Sao mỗi lần em về quê anh thấy nhớ em nhiều lắm. Anh yêu em mất rồi!”. Và em chỉ lặng im. Tôi biết em đang giấu tôi điều gì đó, em có sự lựa chọn cho riêng mình.
Nhiều lần em nói với tôi rằng: “Em đã có người thương, trái tim em đã trao cho người khác”. Em nói thế tôi không tin, tôi nghĩ là sẽ cố đeo đuổi em cho bằng được. Em cũng đã từng khuyên tôi là hãy tìm người khác, cứ yêu em mãi như thế sẽ không có kết quả gì, người buồn và đau khổ sẽ là tôi nhưng mà tôi không tin, tôi thương và yêu em bằng tất cả. Khi yêu một ai đó thì họ sẵn sàng làm theo nhịp đập của con tim mách bảo, dẫu phía trước và tương lai như thế nào thì họ cũng bất cần hay chẳng quan tâm. Và tôi cũng như thế.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, tôi cố gắng làm tất cả để lấy được lòng em, để được em vui và nhiều người cũng có ý vun vén cho cái tình yêu mong manh của tôi này. Chuyện buồn chuyện vui, chuyện cuộc sống hằng ngày đến chuyện công việc tôi đều mang đến kể với em, tôi muốn tìm được sự sẻ chia, đồng điệu và cả sự giúp đỡ. Qua những lần đó tôi thấy mình và em ngày càng gắn chặt, làm gì đi đâu tôi cũng nhớ đến em, nhiều lúc tôi thầm gọi tên em trong cả cơn mơ. Mỗi lần như thế tôi lại hỏi em: “Tại sao anh không biết mình nhớ và yêu em nhiều như thế nữa không biết, và em có nhớ anh không?”, và tôi nhận được câu trả lời là: “Là anh nhớ mặc anh chứ, em không nhớ anh gì hết”. Những lần chỉ được nghe em trả lời như thế thôi tôi rất là vui, trong em mới đáng ghét làm sao. Cứ như thế tôi lại cố gắng rất nhiều để được em nhớ, em yêu. Nhưng sự cố gắng của tôi lại chẳng thay đổi gì cả, tôi chủ quan, tôi hậu đậu trong nhiều thứ nữa... và tôi tự đánh mất dần niềm tin của mình trong em. Tôi biết thế, tôi buồn, tôi lại cố gắng và cũng không biết như thế nào nữa.
Thời gian cứ trôi dần về những ngày cuối năm, tôi và em có thời gian bên nhau nhiều hơn, tôi hiểu em và em cũng kể nhiều chuyện cho tôi nghe nhưng tôi chưa thể nào làm trái tim em rung động được. Tôi bảo với em rằng, em không có gì đặc biệt nhưng chỉ một lần gặp gỡ nhưng cũng có thể làm cho người ta trăn trở trăm đêm bởi vì em có duyên ngầm, em “đáng ghét”. Tôi nói với em rằng lúc đầu biết em có người yêu mà tôi vẫn thích bởi vì tôi là người thích mạo hiểm trong chốn trường tình, tôi cũng đã từng thất bại nhưng vẫn dấn thân vào, tôi lại thích được sống thật với cảm giác của một kẻ si tình, một kẻ cô đơn hay bị bỏ rơi nữa chứ... Suy nghĩ là thế nhưng tất cả tình cảm tôi dành cho em là chân thành và rất nghiêm túc, từ lúc nào không biết tôi lại có những giấc mơ rất xa xôi kiểu Chí Phèo về hạnh phúc, về một mái ấm rất đỗi đơn sơ và giản dị.
Hạnh phúc thường lặng lẽ như em thường lặng lẽ! (Ảnh minh họa)
Và rồi cái gì đến thì nó cũng đến, tôi và em đã chung đụng xác thịt với nhau. Em bảo tôi xấu tính nhưng tôi bảo đó là tất cả những gì anh muốn làm và mang đến cho em. Sau những lần như thế tôi cảm ơn em rất là nhiều, tôi quý trọng em và yêu em hơn gấp bội vì em rất tuyệt vời, em mang đến cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc mà có lẽ chưa bao giờ tôi có được. Những năm tháng cuối cùng trong cuộc tình ngắn ngủi đó cũng đã đến, một lần nữa em xa tôi, em về quê, rồi em lại nói với tôi rằng: “Em suy nghĩ kĩ rồi, em đã mở lòng mình để đón nhận anh nhưng em không thể nào yêu anh được, trong trái tim em mãi chỉ có hình bóng người đó thôi. Em đã kiểm tra lại tình cảm của mình rồi, em có tình cảm với người đó lâu rồi, do điều kiện em không đến được, giờ đây em quyết định rồi, em sẽ yêu người đó và sẽ lấy người đó làm chồng. Xin anh hãy quên em đi. Anh hãy tìm cho mình bến đỗ khác và hạnh phúc mới anh nhé!”. Và nhiều hơn thế nữa, tôi buồn rất là nhiều, tôi cố gắng và cũng đã làm tất cả nhưng cũng vô ích mà thôi. Tôi thầm trách mình đã làm những gì, tôi đã làm như thế nào mà em không đáp lại tình yêu của mình. Tôi tự an ủi mình, tôi tự nhủ phải chăng là cái kết không ngọt ngào cho một cuộc tình. Và người ta thường nói: “Tình yêu giống như một viên kẹo bọc đường, vừa ngọt đấy nhưng cũng lại rất đắng nếu chúng ta không thực sự hiểu về chúng và không biết thưởng thức nó”.
Nắng, gió rồi những cơn mưa mùa hạ sẽ cuốn phăng đi tất cả, những cái lạnh chớm thu lại khiến tôi chạnh lòng, ước gì đông đến sẽ có thêm một cái rét Nàng Bân nữa để em đan xong chiếc áo cho người mình yêu và khi xuân đến liệu lòng tôi có đổi khác. Tôi hi vọng thế, tôi vẫn không nguôi nhớ về em.
Giờ đây, hằng ngày em vẫn hiện hữu trong cuộc đời của tôi. Thượng đế đã sinh ra loài người, ban phát cho họ tình yêu, niềm hạnh phúc, những giây phút lạc thú và cả sự khổ đau tột cùng. Và tôi là ai, là một trong gần 6 tỷ người trên trái đất này mà thôi.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, vạn vật vẫn theo chu kì của tạo hóa, còn tình người, tình yêu thì sao? Qua năm tháng thì sẽ ra sao, tôi ngẫm nghĩ và kiểm nghiệm tình cảm của mình dành cho em qua hai câu thơ tôi thuộc của một tác giả nào đó:
“Niên niên tuế tuế hoa tương tự
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng”
(Năm này năm khác hoa vẫn thế
Lòng người qua năm dễ đổi thay)
Đây không biết có phải là chân lí cuối cùng của những người yêu nhau không nữa, tôi nghĩ cũng có phần đúng. Với tôi em đã rời xa tôi, em đã thuộc về người khác nhưng tự sâu thẳm trong trái tim tôi lúc nào cũng có một phần của em trong đó, trái tim tôi lúc nào cũng có hình bóng em ngự trị, tôi sẵn sàng là bờ vai mỗi khi em cần. Tôi đang đi tìm nửa còn lại cho cuộc đời mình, tôi đi tìm hạnh phúc cho chính tôi, tưởng đã tìm được nhưng chẳng bao giờ có thể, tưởng ở gần nhưng lại quá xa xôi. Cũng giống như tình yêu của tôi dành cho em. Nó cứ lúc ẩn, lúc hiện, tôi càng cố níu giữ tình yêu của mình thì nó lại càng nó càng rời xa tôi.
Tôi để cho nó rời xa tôi liệu nó có trở về không? Chắc chắn là không bởi sự rung động không phải ở cả hai, trái tim của tôi đã lỗi nhịp, đã lệch pha nhau nên tôi chỉ biết thế. Tôi muốn mình cao thượng nhưng nhiều lúc lại không thể làm được, tôi không hiểu được mình nữa, ai đó đã từng nói với tôi rằng: Hạnh phúc nó luôn ở phía sau chúng ta, ta cứ quay đầu lại để đuổi bắt nó thì không bao giờ được mà ta phải tiến về phía trước thì hạnh phúc nhất định theo ta. Tôi nghĩ thế cũng đúng, hạnh phúc thường lặng lẽ như em thường lặng lẽ!
Tôi muốn viết nhiều nói nhiều hơn nữa nhưng chẳng bao giờ là đủ cả. Trong cuộc sống nhiều lúc phải bon chen toan tính, nhiều lúc tôi muốn ngẫm mình lại để viết về một cái gì đó đã đến, đã xảy ra với tôi. Nghĩ thế nhưng thật là khó. Đã lâu lắm rồi tôi cũng không viết gì, hay tâm sự nào cả bởi vì tháng ngày qua tôi cũng đã rất hạnh phúc, rất thoải mái. Tôi cảm ơn em vì điều đó. Tôi viết bài này cũng không phải là một truyện ngắn, cũng chẳng phải là một tản văn hay tâm sự gì hết mà đơn giản chỉ là những tình cảm chân thật và nỗi lòng của mình. Và tôi viết bởi vì tôi nhắn nhủ tới em – người con gái tôi yêu. Một chút gì để nhớ và để quên... và một chút gọi là kỉ niệm.
“Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, thờ ơ chẳng biết”