Xin anh đừng lừa dối em nữa
Sao trên đời này lại có thể tồn tại một người phụ nữ ngốc nghếch đến vậy cơ chứ.
Vẫn biết nếu muốn sinh con thì em phải im lặng, im lặng mãi mãi vậy mà không hiểu tại sao em lại vẫn lo lắng cho anh, lo lắng mọi ánh mắt nhìn về phía anh, lo lắng cái gia đình ấy bị tổn thương. Và rồi ai sẽ là người lo lại cho em đây khi mà em nói với anh rằng em đang mang đứa con của anh trong mình.
Anh ạ! Những lời nói như dao cắt từng thớ thịt anh dành cho em sao mà nhức nhối đến vậy. Hơn lúc nào hết em muốn giữ lại con, nó không có tội tình gì mà, khi anh đề nghị chúng mình gặp nhau em đã quyết tâm rất cao, rằng nếu anh bắt em bỏ con em sẽ nhảy cầu Bãi Cháy để đi cùng với con chứ em nhất quyết không bỏ. Thế nhưng anh là người đàn ông quá từng trải để thuyết phục một người phụ nữ yếu đuối và dễ tin như em, và anh cũng quá hiểu em, vì yêu anh em sẽ làm tất cả vì anh, sẽ không bao giờ để anh đau khổ, sẽ không làm bất cứ điều gì anh hưởng đến những gì anh đang có.
Anh ơi! Mặc dù lúc đó em biết rất rõ mục đích của anh, anh sẽ làm tất cả miễn sao em có thể bỏ cái thai đi là được, vậy nhưng sao em lại có thể yếu mềm đến thế, chỉ cần anh ngọt ngào chút thôi, chỉ cần nhìn thấy anh đau khổ vài giờ thôi mà lòng em đau thắt lại và rồi em lại không muốn làm anh đau nữa, em lại ngoan ngoãn nghe theo anh. Anh biết không, những ngày qua là những ngày vô cùng khổ đau đối với em, một mặt em đấu tranh tư tưởng từng giây phút một để quyết định giữ lại con, một mặt em mệt mỏi với cái nghén của người phụ nữ mang thai giữa những cái nắng oi ả của thời tiết. Rồi còn sự ô nhục trước những ánh mắt của gia đình, đồng nghiệp và những người bạn của hai ta. Em đã chấp nhận tất cả những điều đó và sẵn sàng vượt qua vậy mà chỉ cần nghe anh nói, nhìn anh buồn đau có vậy em đã không còn ý trí nữa. Trời ơi lại một lần nữa cái chữ "con" trong em trỗi dậy, phần "người" trong em không còn nữa, nghe lời anh ư? Thật đồi bại và khốn nạn thay cho một người mẹ, em không con xứng đáng nói lên điều đó.
Vì yêu anh em đã làm tất cả vì anh (Ảnh minh họa)
Nhưng cũng từ đây em đã nhìn ra, nhìn rõ hơn về người đàn ông em đã yêu, đã yêu bằng cả trái tim mình. Ngoài mục đích xoá hết những gì liên quan đến anh trong em và bỏ đi cái thai ấy đi anh không hề còn chút vấn vương tình cảm nào với em nữa. Anh mang cả danh dự của bản thân mình ra nói rằng vẫn quan tâm chăm sóc em hàng ngày, rằng anh sai rồi, anh xin lỗi em... có lực cười không anh? Quá bỉ ổn khi mà em tin vào những lời đó, làm gì có được đâu anh. Anh đưa em đến bệnh viện như một người xa lạ, không một lời hỏi han, không một lời quan tâm, mặc cho em quằn quại với cơn đau, mặc cho những dòng nước mắt lăn dài trên má. Anh ơi sao lại thế? Sao anh có thể như thế, em đang làm những việc đó vì ai đây, em trở lên khốn nạn và tàn nhẫn là vì ai, vì ai đây anh? Cái anh quan tâm lúc này là em đã bỏ con đi chưa? Là nội dung tin nhắn, nhật ký điện thoại liên lạc với anh em đã xoá hết chưa? Là nhưng giấy tờ vào viện em đã bỏ hết đi chưa?... Những gì là bằng chứng bất lợi cho anh em phải xoá bỏ hết để anh được yên lòng. Anh biết không, em mong chờ một lời quan tâm thật lòng của anh bởi cho đến giờ phút này em vẫn hi vọng vào con người anh. Anh không bỉ ổi đến vậy đúng không, thực ra là anh không có cơ hội chăm sóc em mà thôi.
Anh à! Em không biết mình cứ lừa dối mình như vậy cho đến bao giờ nữa, những gì anh làm đối với em chẳng lẽ chưa đủ để em nhận ra sao? Danh dự của anh là gì chứ, khi mà khoảng cách địa lý của hai ta lại cách xa nhau, khi mà trái tim anh chưa hề có vị trí của em và khi mà anh không muốn nghĩ đến em nữa. Anh ơi! Em chẳng mong gì sự quan tâm của anh đâu, nhưng em không biết là vô tình hay hữu ý mà sự vô tâm của anh dành cho em nhiều quá, nhiều đến mức em có cảm giác như anh đang cố tình làm vậy. Khi đưa em vào viện, trong người em không còn nổi 500 ngàn, vậy mà anh không một lời quan tâm đến, anh coi đó là việc riêng của em, em không dám hỏi anh, bởi đó chính là lòng tự trọng cuối cùng em giữ lại cho riêng mình. Kể từ khi quen anh cho đến giờ phút này đó là việc em lý trí nhất và không bao giờ em lung lay. Và cuối cùng em đã phải gọi điện để vay tiền người khác để lo cho chính mình, em nghĩ thà như thế em vẫn còn giữ được một chút lòng tự trọng của mình. Em rất sợ anh nghĩ sai về em, nhưng em cũng chẳng làm được.
Khi nghe anh nói "Tại sao em làm vậy?", "Em làm vậy thì được gì?", "Đời anh thế là tàn"... tim em đau quá anh ạ, em chưa bao giờ muốn làm vậy, em có thai từ khi nào em cũng còn không biết mà anh, vậy làm sao mà em cố ý được. Anh đã không hiểu cho em rồi, em chua xót quá. Khi biết mình có thai em tan nát hết cõi lòng, phần thương con không có tội tình gì mà phải gánh chịu tất cả tội lỗi của người cha người mẹ, phần vì thương cho bản thân mình sẽ đối mặt với tất cả như thế nào khi để lại con và phần vì nghĩ đến anh. Tất cả những cái đó dày vò em hơn một tháng trời cho đến khi em quyết định giấu anh về sinh con. Nhưng anh ơi giờ mục đích của anh đã đạt được rồi còn gì, vậy sao anh vẫn dày vò em như thế, em không biết hàng ngày nói chuyện với em như thế là do anh thực hiện lời hứa của mình hay anh đang quan tâm lo lắng cho em đây. Nếu chỉ là trách nhiệm thôi thì em mong anh hãy dừng lại và đừng bao giờ làm như thế nữa em không cần. Em hoàn toàn không cần điều đó, anh làm vậy nỗi lòng em càng đau đớn hơn.
Xin hãy một lần chân thành với em anh nhé!