Vừa đi làm vừa chăm con, vợ vẫn bị chồng nói “không bằng một góc người ta”
Lan có một công việc nhà nước ổn định, với mức lương cũng được gọi là trung bình, một người chồng thu nhập khá, có ô tô, và hai đứa con xinh xắn ngoan ngoãn.
Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là bề ngoài, còn đằng sau những gì người khác nhìn thấy là cả một bức tranh khác mà có tưởng tượng nhiều người cũng không nghĩ Lan lại phải chịu khổ, phải nhẫn nhục đến vậy.
Sáng nay, như mọi ngày, Lan dậy từ 5h và một mình chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, là lượt quần áo đi làm tinh tươm cho chồng. Xong xuôi cô quay ra gọi mọi người dậy cùng ăn. Một tay đút cháo cho cả hai đứa trẻ, lau rửa mặt mũi tay chân và thay quần áo cho chúng xong, Lan chỉ kịp vơ vội một mẩu bánh mỳ chấm sữa cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Ảnh minh họa
Mạnh thì mãi tới khi vợ cho con ăn xong xuôi mới mò ra khỏi giường, uể oải vươn vai rồi bước vào nhà vệ sinh. Một lúc sau, anh ngồi ung dung ăn bữa sáng vợ chuẩn bị, mắt lơ đễnh nhìn sang Lan vừa cuống cuồng lau rửa cho thằng lớn, miệng luôn hồi quát nạt con bé con khi nó trớ ra sàn nhà. Thấy quát nạt con, Mạnh cau mày thị uy: "Nó trẻ con biết gì mà quát. Biết vội như thế này thì từ sáng mai em dậy sớm hơn đi, ngày nào anh cũng thấy em cuống quít cả lên".
Nói rồi, anh lại cúi xuống, ăn thật nhanh lên ô tô rồi phóng vèo như một cơn gió đến công ty, để lại Lan đi xe máy, tất tả đưa hai đứa nhỏ đến trường. Trước khi đi, Mạnh còn cố nói với lại: “Tối nay anh bận tiếp khách quan trọng không về sớm được, em nhớ về đón con”.
Lan thở dài đáp “vâng” ngoan ngoãn mặc dù cả tuần nay, ngày nào Mạnh cũng một lý do đó đển “trốn đón con đi nhậu”. Cô có lạ gì chồng mình, Mạnh vốn không phải sinh ra trong một gia đình có điều kiện, càng không phải công tử con nhà giàu nhưng lại rất gia trưởng. Mạnh mặc định việc cơm nước, bếp núc, con cái là của đàn bà chứ nhất định không phải của đàn ông. Chẳng gì anh cũng là trưởng phòng, là sếp của hai, ba chục con người lại đeo tạp dề, đi đón con thì mất mặt lắm.
Cũng chính vì thường xuyên phải xin sếp về sớm để đón con mà Lan không thể tiếp tục công việc trước kia khi cô là chuyên viên của một công ty nước ngoài với mức lương hậu hĩnh. Nhưng vì áp lực công việc, áp lực gia đình, đón con, chăm sóc con Lan không thể tiếp tục công việc đó mà phải chuyển sang một công việc lương thấp, nhưng nhàn nhã, để có thời gian chăm lo cho gia đình. Nhưng cũng chính từ quyết định này, Lan đã mắc phải một sai lầm lớn.
Vốn dĩ trước đây, vì tính chất công việc nên lúc nào Lan cũng chỉn chu, xinh đẹp. Từ ngày chuyển việc, thu nhập thấp đi nên cô không dám mua sắm nhiều, quần áo hay son phấn chỉ mua đủ dùng. Lại thêm bám víu lấy lũ trẻ, hết bỉm sữa rồi nôn trớ, thành ra lúc nào Lan cũng lôi thôi, lếch thếch.
Lan cảm nhận sự tôn trọng của chồng dành cho mình cũng mai một đi theo năm tháng. Dường như cô không còn là cô gái kiêu sa mà một thời Mạnh ngưỡng mộ, theo đuổi nữa. Đến giờ, Mạnh tỏ thái độ khinh thường vợ ra mặt, rất hay kiếm cớ "đá thúng đụng nia", tìm cách trốn để khỏi phải về nhà sớm. Cuộc sống gia đình bỗng dưng bế tắc, vợ chồng cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một lần. Nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ, Lan bắt đầu cảm thấy ân hận về quyết định của mình khi xưa.
Tối nay cũng vậy, trong khi Lan tất bật trong bếp, quát đứa lớn ăn cơm nhanh còn học bài, nạt đứa nhỏ đang ngậm miếng cơm cả tiếng trong miệng không chịu nuốt thì Mạnh khật khừ bước về nhà với nồng nặc mùi bia rượu.
Lan bực quá nói vài câu thì bị Mạnh lấn lướt: “Em lại dám nói tôi à. Em nhìn lại mình đi, người thì toàn mùi nước đái, tóc tai bù xù. Em nghỉ luôn việc ở nhà chăm con để anh đỡ phải nghe những lời lẽ khó chịu thế này nữa. Việc mà em đang làm cũng được gọi là công việc ư. Đi làm cả tháng được vài đồng bạc, chẳng đủ tiền son phấn. Em xem, người ta kìa, vừa chăm con vừa đi làm lương tháng đến mấy nghìn đô, mà vẫn vui vẻ, không kêu than câu nào. Đằng này, lương em chả bằng một góc người ta, vậy mà cứ hở ra một tí là bày đặt thái độ này thái độ nọ", Mạnh mỉa mai.
Lan sững sờ, hóa ra là vì lý do này mà Mạnh nghiễm nhiên cho mình được quyền lên mặt, "ở vế trên" so với vợ. Càng ngày, quyết định nghỉ việc lại một lần nữa khiến Lan cảm thấy ân hận không nguôi… Hóa ra việc hi sinh bản thân vì gia đình chưa chắc đã mang đến hạnh phúc cho tất cả mọi người giống như cô vẫn tưởng tượng. Có lẽ Lan sẽ phải nghiêm túc nhìn nhận lại mình và có một lối đi khác thôi, nếu như cô vẫn còn muốn có được một gia đình hạnh phúc…
Việc chồng coi chị như “nô lệ tình dục” khiến chị kinh tởm và sợ hãi.