Vị khách đầu tiên (p.1)
Vị khách đầu tiên của Mẫn đang hút thuốc, hướng cái nhìn đăm chiêu về phía khoảng không đen đặc bên ngoài cánh cửa sổ.
Mẫn, cô gái xinh đẹp chấp nhận "bán thân" để kiếm tiền chạy chữa bệnh tình cho mẹ. Nhưng sau khi có được số tiền lớn trong cuộc "giao dịch" đầu tiên thì cũng là lúc mẹ cô trút hơi thở cuối cùng... Và như một nhân duyên, chính người đàn ông ấy - "vị khách đầu tiên" của cuộc đời cô cũng chính là người đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô... Liệu cuộc nhân duyên này sẽ diễn ra như thế nào? Có được kết thúc viên mãn hay không? Mời các bạn hãy đón đọc các phần của truyện "Vị khách đầu tiên" vào lúc 0h00 hằng ngày nhé! |
Mẫn soi mình trong gương, ngắm nhìn hình hài bé nhỏ của mình thật kỹ vì cô hiểu, khi bước vào bên trong cánh cửa kia, cô đã trở thành thứ con gái rác rưởi, rẻ mạt…
"Bố mẹ cho em khuôn mặt đẹp, đôi mắt lẳng lơ và cơ thể nuột nà thế này mà không biết dùng thì phí. Cứ chịu khó rồi em sẽ trả ơn bố mẹ xứng đáng với những gì họ đã cho em”, lời tú bà văng vẳng bên tai nhắc cô nhớ đến khoản tiền khổng lồ vừa nhận để chi trả cho ca mổ của mẹ cô đêm nay.
Nhìn sâu trong gương, cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng đủ lý do, cô mới dám bước về phía cánh cửa ấy. Cánh cửa phòng tắm khép lại. Tiếng cạch vang lên thật khẽ đủ để cô bắt đầu thấy run sợ. Lấy hết đảm, cô nhón từng bước chân ra ngoài, dấu chân trần in trên nền gạch những vệt nước chưa khô.
"Lần đầu" của Mẫn đầy nhục nhã và ê chề (ảnh minh họa)
Vị khách đầu tiên của Mẫn đang hút thuốc, hướng cái nhìn đăm chiêu về phía khoảng không đen đặc bên ngoài cánh cửa sổ. Cơn giông sắp sửa đổ ập xuống lòng thành phố. Mẫn nhìn theo phía ánh mắt ấy, gã quay lại nhìn cô, tỉ mỉ từng đường nét trên cơ thể phổng phao với những giọt nước còn vương lại trên da thịt. Rồi gã lao vào cô, giữ cô thật chặt, ập lên cơ thể cô như một con thú hoang lâu ngày thèm thịt, thỏa sức cào cấu và xé nát con mồi.
Cô nhắm mắt, không kêu gào, không giãy dụa, không van nài, tay cô bấu chặt vào vỏ ga, khuôn mặt hiện rõ sự đau đớn, răng cắn chặt, nước mắt cô rơi xuống. Là cô đã lựa chọn cách nhanh nhất để có một khoản tiền kha khá, thế nên, cô đang cam chịu để gã giày vò thân xác như cái giá phải trả cho cuộc đổi chác này. Gã thèm tình, cô khát tiền, họ đến với nhau trong đêm giông bão đang thét gào.
Mẫn kéo chiếc chăn quấn vội lên người rồi bước về phía phòng tắm. Cô bật đèn và soi mình trong gương, đôi mắt hoen đỏ cứ chảy mãi những hàng nước trong veo, tay cô chạm lên những vết xước đỏ trên khuôn ngực mình, thật rát, thật đớn đau và.. thật sự xấu hổ.
"Không, không sao, không ai biết, mày vẫn phải tồn tại, mày vẫn cần phải có tiền, chỉ cần có tiền mọi thứ sẽ lành lặn lại"- Mẫn vừa lấy chiếc khăn ướt lau những vệt máu nhỏ trên ngực, vừa lẩm bẩm. Cô bước chân ra ngoài, gã vẫn nhìn cơn giông dữ dội ngoài kia rồi lên tiếng khi nghe thấy tiếng bước chân cô mỗi lúc một gần:
- Cô có thể cầm hết số tiền trong ví.
Chiếc ví da nâu nằm trơ trọi trên mặt bàn. Cô nhấc nó lên, từ từ mở ra và chuyển số tiền từ ví của gã sang túi xách cô.
- Cảm ơn anh!
Cánh cửa phòng đóng lại. Mẫn chạy miết ra khỏi khách sạn theo lối cầu thang bộ. Cô thấy ghê tởm chính bản thân mình. Là cô lựa chọn và chấp nhận, nhưng sao nước mắt cô vẫn cứ lăn hoài trên gò má. Cô đắm mình trong mưa, mưa lạnh không làm dịu đi những vết thương do cào cấu mà còn chà xát khiến chúng sưng tấy lên. Tâm hồn cô cũng đang thấu lạnh.
Gã vẫn nhìn mưa, nhìn cả cô gái vừa làm tình với mình đang nghiêng ngả trong mưa cho tới khi đi khuất. Gã quay người vào, cầm chiếc ví lên, còn sót lại 51.000 USD. “Hẳn cô ta muốn bao tiền phòng”, gã nghĩ.
Mẫn tới bệnh viện, bước những bước chân nặng nề về phía phòng phẫu thuật. Cô ngồi đợi, cảm giác sợ hãi lại xuất hiện và xâm lấn tâm hồn cô. Tiếng "túyt.. tuýt" vọng ra từ căn phòng ấy mỗi lúc một rõ, từng hồi dài não nề đến tuyệt vọng. Đèn phòng phẫu thuật tắt, cánh cửa mở ra... theo đó là chiếc xe đẩy phủ đầy màu trắng tang thương. Mẫn ngước nhìn, môi mấp máy chẳng thể thốt lên lời.
Cô kéo chiếc chăn trắng... dùng hết sức lực lay bờ vai lạnh toát của người đàn bà nằm trên xe. Cô khóc, gào thét, cố gắng gọi thật to... nhưng mẹ cô vẫn nằm im, bất động.
Chị y tá giữ Mẫn lại, ôm lấy người con gái yếu mềm ấy, nói trong nước mắt nghẹn ngào:
- Xin lỗi em, mọi người đều cố hết sức nhưng không thể...
Mẫn nhắm chặt mắt, trán cô xô thành từng nếp nhăn, đau đớn. Rồi Mẫn ngất lịm trên bờ vai của chị y tá, trong cơn mê man, cô thấy mẹ mình đang bên cô, hôn lên trán cô với tất cả yêu thương và sự bao dung của một người mẹ. Cô khẽ gọi hai tiếng "Mẹ ơi", đôi môi mỉm cười dù khóe mắt vẫn không ngừng tuôn ra những dòng nước nhỏ.
Số tiền đêm ấy, phần dư lại sau khi lo đám tang cho mẹ xong, cô mang trả cho tú bà, xin bà ta cho cô ngừng tiếp khách và chuyển sang đứng quầy rót rượu để trừ nợ dần, bà ta đồng ý nhưng vẫn đặt ra yêu cầu: "Nếu có khách sộp mà đòi cô, cô phải tiếp đón chu đáo"…
(Còn nữa...)