Vì cứu chồng, tôi đã lén lút làm một việc tày trời
Thi thoảng mỗi buổi đêm nằm cạnh chồng con, tôi day dứt nhớ về quãng thời gian đó, nhớ về đứa con mà tôi dứt ruột đẻ ra rồi cho người khác.
Sau khi kiếm được việc làm ở quê, tôi lập gia đình với người mình yêu thương và sinh được 1 đứa con trai. Cuộc sống gia đình tôi không giàu về vật chất nhưng vợ chồng con cái yêu thương nhau. Tôi làm kế toán ở gần nhà còn chồng tôi là lao động tự do.
Trong một lần đi làm, chồng tôi bị tai nạn giao thông. Khi nghe bác sĩ nói phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tôi như chết lặng. Người ta phải chuyển anh xuống bệnh viện ở thành phố vì bệnh viện tỉnh không đủ trang thiết bị để phẫu thuật. Chi phí cần thiết để phẫu thuật và điều trị cho anh tính sơ sơ lên đến hơn 200 triệu đồng. Lúc ấy tôi gần như suy sụp bởi tôi biết đào đâu ra số tiền lớn đến thế.
Hai vợ chồng tôi dù đều có công việc nhưng đồng lương hạn hẹp và thất thường. Gia đình tôi rất nghèo, bố mẹ tôi làm nông nghiệp, dưới tôi còn có 3 đứa em đang học đại học. Bên chồng tôi thì bố anh mất sớm, nhà neo người nên chỉ còn anh và mẹ già 70 tuổi. Tình cảnh túng quẫn, tôi rối trí không biết phải làm thế nào. Nhưng nếu không đưa anh đi ngay thì anh sẽ chết mất. Tôi chỉ còn cách duy nhất là liều cầm sổ đỏ ra ngân hàng thế chấp, nhưng cũng chỉ được mấy chục triệu.
Thế là tôi để con trai cho bà ngoại trông rồi theo xe cấp cứu lên thành phố. Vì chồng tôi là ca bệnh đặc biệt nên phải nằm ở phòng cấp cứu đặc biệt, tính ra chi phí mỗi ngày 3 triệu đồng, bởi anh không có bảo hiểm y tế lại điều trị bằng thuốc ngoại.
Những ngày chăm chồng tôi cố gắng tiết kiệm từng đồng lẻ. Trong thời gian chăm chồng ở bệnh viện, tôi cũng cố gắng nghe ngóng xem cớ việc gì làm ra tiền hay không. Tôi gặp một người phụ nữ làm nghề môi giới trong bệnh viện. Nghe hoàn cảnh của tôi, bà ta liền mách có một gia đình đang cần người đẻ thuê. Họ sẽ trả 200 triệu đồng nếu tôi sinh con cho họ, còn nếu đứa trẻ là con trai, tôi sẽ được thưởng thêm một khoản hậu hĩnh.
Thật sự ở hoàn cảnh của tôi khi ấy mới hiểu được đồng tiền có sức mạnh lớn thế nào. Tôi cần tiền đến cùng cực, nghĩ chẳng còn cách nào khác, tôi đánh liều đồng ý. May mắn là tôi đáp ứng hết các yêu cầu của họ về sức khỏe, học vấn, nhất là tôi cũng đã từng sinh con trai. Sau đó tôi đậu thai. Nhờ một nửa tiền họ trao trước mà chồng tôi tiếp tục được điều trị. Tôi ở trong bệnh viện chăm chồng đến khi cái thai được 3 tháng, biết chắc là con trai, tôi nhận thêm tiền rồi gửi cho người nhà chăm sóc chồng giúp.
Tôi nói dối chồng và gia đình là theo người bạn đi xuất khẩu lao động để kiếm tiền trả nợ. Cả nhà không ai mảy may nghi ngờ bởi ai cũng nghĩ rằng với số tiền quá lớn bằng cả gia tài như vậy, chắc chắn tôi đã phải vay mượn cật lực. Chồng tôi điều trị đúng 6 tháng thì về nhà, anh vẫn đinh ninh tôi đang ở nơi xứ người.
Tôi dọn đồ đến sống ở một ngôi nhà xa lạ. Người thuê tôi đẻ rất giàu có, họ chi tiền để tôi được ăn ngon và chăm sóc tôi từng li từng tí. Họ còn mời cả người từ thành phố về để dạy tôi các bài tập. Ngày tôi sinh mẹ tròn con vuông, họ yêu cầu tôi cho thằng bé bú sữa thêm vài tháng cho cứng cáp, rồi trả thêm cho tôi 50 triệu nữa.
Hơn 1 năm tôi nuốt nước mắt xa chồng con đau đớn tủi nhục, nếu không vì mạng sống của chồng tôi không bao giờ chấp nhận làm điều này. Ngày cầm số tiền 50 triệu trở về quê, tôi ôm chồng con khóc nức nở. Cả nhà mừng mừng tủi tủi sum vầy. Sức khỏe của chồng tôi đã hồi phục hoàn toàn. Với số tiền tôi mang về, vợ chồng tôi dùng làm vốn kinh doanh, công việc tiến triển thuận lợi.
Thi thoảng mỗi buổi đêm nằm cạnh chồng con, tôi lại nhớ về quãng thời gian đó, nhớ về đứa con mà tôi dứt ruột đẻ ra rồi cho người khác. Tôi tò mò muốn biết cuộc sống của con ra sao nên đã quay trở lại ngôi nhà ấy. Nhưng hóa ra đó là nhà thuê, họ đã mang con tôi chuyển đi đâu không rõ, có lẽ sợ tôi quay lại đòi con.
Cho đến giờ phút này, đây vẫn là bí mật tôi chôn giấu trong lòng không thể nói cùng ai. Nỗi trăn trở không biết đứa con của tôi ngày ấy ra sao, liệu hết kiếp này tôi có còn được gặp con không, tôi luôn tự dằn vặt. Nói dối chồng một chuyện tày trời như thế, tôi luôn day dứt không yên nhưng tôi sợ thú nhận rồi thì tổ ấm yên bình mà tôi cố gắng gìn giữ sẽ tan vỡ mất…