Tôi là một đứa con bất hiếu

Sự kiện: Những tâm sự hay

Nếu mai này mẹ không còn, có lẽ nỗi ân hận sẽ giày vò tôi đến chết..

Đợt điều trị này khiến tóc mẹ rụng rất nhiều vì vậy mẹ “cạo luôn cho gọn”. Khi nói với tôi như vậy, mẹ đưa tay sờ lên mái đầu đã được cạo nhẵn và cố cười để tôi yên lòng. Thế nhưng tôi đã không cầm được nước mắt.

Tôi nhẩm tính, vậy là tôi xa mẹ 12 năm. Lúc đó tôi 18 tuổi. Năm nay tôi tròn 30. Khi cho tôi sang Pháp, mẹ vẫn nghĩ, tôi học xong sẽ về, có ngờ đâu, tôi đi biền biệt từ đó.

Ba mẹ tôi gặp nhau muộn nên ngoài 30 mẹ mới sinh tôi. Do sức khỏe kém nên sau đó ba nhất quyết không cho mẹ sinh thêm em bé, vì vậy, tôi chỉ có một mình và trở thành báu vật của ba mẹ. Nhưng ông trời thật bất công. Năm tôi 14 tuổi thì mẹ mắc phải căn bệnh hiểm nghèo: ung thư vú.

Dù mẹ đã được người thầy thuốc đầu ngành về ung bướu của TP HCM và cả nước chữa trị; dù mẹ đã hết sức kiên cường và lạc quan để sống nhưng sức khỏe của mẹ cứ yếu dần. Lần này ba gọi tôi về khi bệnh mẹ tái phát. Ba giấu mẹ nên khi tôi xuất hiện, mẹ sửng sốt: “Ba con... thiệt là...”. Chỉ nói được vậy rồi mẹ ôm tôi khóc ròng.

Tôi biết bao nhiêu năm nay mẹ đã dằn nén nhớ thương, tất cả chỉ để tôi được thực hiện ước mơ của mình: Học tập, nghiên cứu, làm việc trong một môi trường tiên tiến, hiện đại. Tôi không ngờ, những thứ đó đã cuốn hút tôi như một thỏi nam châm, đúng hơn là một thứ ma túy.

Thêm vào đó, tôi có một lý do khác để “nghiện” mảnh đất ấy: Ở đó tôi đã gặp và yêu Nguyên, con gái thầy giáo hướng dẫn của mình. Tình yêu của tôi đã bước sang năm thứ 6 nhưng vẫn chưa thể có một kết thúc tốt đẹp vì Nguyên trả lời dứt khoát là không muốn về Việt Nam, còn tôi thì vẫn lưỡng lự giữa ở và về...

Tôi là một đứa con bất hiếu - 1

Mẹ tôi cũng như bao người mẹ khác, chỉ biết cho đi mà không bao giờ đòi hỏi (Ảnh minh họa)

Có lần mẹ tôi bảo: “Nếu con Nguyên không muốn về thì thôi, con cứ ở bên đó làm việc, thỉnh thoảng về thăm là ba mẹ là được. Cưới sớm đi để mẹ còn được thấy cháu nội”. Nhưng ba tôi thì không nghĩ thoáng được như vậy. Ông nói, gì thì gì tôi cũng phải về. Cây có cội, nước có nguồn. Tổ quốc, gia đình lo cho mình được ăn, được học, được sung sướng hơn nhiều người khác thì không được phụ bạc; học xong phải trở về để phục vụ, để trả nợ quê hương. Ông còn dọa nếu tôi không về, ông sẽ từ mặt...

Tất cả những lấn cấn ấy khiến chuyện giữa tôi và Nguyên cứ dùng dằng. Và lần trở về này, tôi càng đau đáu trong lòng. Có những đêm tôi thức trắng. Ngồi bên giường bệnh của mẹ, tôi đau đớn nghĩ rằng mình là một đứa con bất hiếu. Mẹ bệnh tật như thế mà tôi chẳng ở bên cạnh để chăm lo. Nếu mai này mẹ không còn, có lẽ nỗi ân hận sẽ giày vò tôi đến chết..

Ba à, vài hôm nữa con sẽ sang Pháp thu xếp mọi chuyện. Con đã quyết định rồi...”- tôi nói với ba về quyết định của mình. Ông có vẻ nghĩ ngợi nhưng rồi cũng gật đầu: “Con làm như vậy là đúng. Cha mẹ và Tổ quốc thì chỉ có một... Huống hồ gì ba mẹ chỉ có một mình con, mà mẹ lại bệnh tật ngặt nghèo, sống nay chết mai như vậy...”.

Tôi không nói với mẹ ý định của mình vì sợ mẹ thương tôi lại ngăn cản, không cho tôi trở về. Thế nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt khắc khoải của mẹ một nỗi lo sợ mơ hồ. Mẹ không muốn xa tôi nhưng cũng không muốn chúng tôi chia cắt. Mẹ tôi cũng như bao người mẹ khác, chỉ biết cho đi mà không bao giờ đòi hỏi, trong trái tim của mẹ không bao giờ có sự so đo.

Suốt những ngày qua, điều tôi suy nghĩ nhiều nhất là không biết phải bắt đầu câu chuyện với Nguyên thế nào... Dẫu sao thì đó cũng là một tình yêu sâu nặng. Sau Nguyên, có thể tôi sẽ khó yêu được một người phụ nữ nào như thế...

Xem thêm các bài viết liên quan:

Bên tình bên hiếu.... bên nào nặng hơn?

Mẹ tôi một thời làm điếm!

Mẹ mất, anh không cho tôi về chịu tang

Sống tệ với cha mẹ, sẽ nhận cuộc sống tồi

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phúc Khang (Người lao động)
Những tâm sự hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN