Tôi là les?
Trong lòng Thường giờ đây dấy lên những suy nghĩ: Liệu mình có yêu Hoài không? Mình có phải là con gái?
Nắng Sài Gòn trút xuống những mái tôn, không khí trong xưởng in trở nên ngột ngạt, Thường bước từng bước nhỏ quanh bàn in với chiếc máy sấy trên tay uể oải. Những tháng cận dịp lễ tết là hàng hóa càng chất lên đầy đống, hết làm ngày lại làm đêm khiến cho khuôn mặt của cô bé trở nên già hơn nhiều so với tuổi thật.
Thường - 17 tuổi, cái tuổi đáng lẽ được cắp sách đến trường như bao bạn bè cùng lứa. Thế nhưng cô đã tự hủy hoại tuổi đời đẹp nhất của mình trong những cuộc vui. Thường đã trốn gia đình vào Sài Gòn gần 2 năm, cặm cụi làm việc trong xưởng in hơn 1 năm trời với những nỗi đau khổ khôn cùng. Cô mân mê tấm vải trắng nhớ tới những tháng ngày cô cùng chúng bạn vui chơi ở bãi cát trắng ven biển của làng chài, những tiếng hò hét inh ỏi trong những quán xá mỗi dịp giao thừa sang... Thường không dám nghĩ đến tết. Dù nó còn xa lắm! Tết xa hương đối với cô là một điều thật đáng sợ. Sự cô đơn khi đó sẽ nhân lên rất nhiều so với bây giờ - Thường nghĩ thế!
- Nhỏ. Nhỏ làm gì thế kia! Cháy hết mất tiêu rồi - Tiếng thét của Hoài cất lên khe khẽ khi nhìn thấy tấm vải mà Thường đang sấy bị cháy xém. Hoài vẫn luôn gọi Thường bằng Nhỏ, cách gọi mà Hoài bảo là thương nên mới gọi vậy. Cô gọi Thường là Nhỏ cả những khi Thường làm gì sai.
- Ừ ừ. Nhỏ biết rồi. Chỉ bồi thường thêm ít nghìn chứ chi - Thường trả lời tỉnh bơ. Cũng phải thôi, bởi đó không phải lần đầu tiên cô phạm sai lầm. Với cô những sai lầm nhỏ bé thế kia chẳng đáng gì bằng quá khứ tội lỗi mà cô gây nên...
Đêm Sài Gòn nối đuôi nhau bằng những ngọn đèn vàng trên những con đường lớn nhỏ, Thường ngồi trên mép sông, cắm cúi bứt từng ngọn cỏ, mắt nhìn phía bên kia bờ vô vọng.
- Có khách đến kìa Thường - Giọng cô chủ quán nhỏ líu ríu gọi. Hôm nay xưởng in không làm việc, Thường lại đến quán cà phê ven bờ sông bên cạnh xưởng làm thêm. Những hôm cuối tuần đông khách, Thường còn được dăm ba chục tiền boa. Còn mấy hôm đầu tuần như hôm nay, cũng được tà tà dăm ba đồng lẻ. Mấy đồng tiền ít ỏi ấy của cô cũng theo những cái cốc vỡ mà đi. Điều ấy khiến cho cô bạn Hoài ngán ngẩm, không ít lần cô bảo Thường đi làm cũng bằng không. Những khi ấy Thường chỉ cười khì khiến Hoài chỉ biết chẹp miệng cười theo.
Tan ca, Sài Gòn cũng bớt ồn đi bởi tiếng động cơ xe máy càng lúc càng thưa, Thường bước về xưởng in - nơi cô vừa làm vừa ở. Có tiếng còi xe rít lên một hồi. Tiếng còi xe mà mỗi lúc Thường nghe đều cảm thấy sởn gai ốc.
- Làm về rồi hả em? - Giọng khàn khàn của gã đàn ông ngoài 30 khiến Thường loay hoay, cô ậm ừ vâng dạ!
- Lên xe đi em! Anh chở đi ăn.
Thường ngoan ngoãn ngồi lên xe của người đàn ông kia. Ánh sáng của ngọn đèn đường soi rõ hình ảnh của gã. Gã đàn ông lịch lãm trong bộ vest đen, mắt đeo kính cận có vẻ rất tri thức. Xe đi ngang qua xưởng in, Hoài thoáng nhìn ra khung cửa sổ trên lầu hai của xưởng, chẹp miệng: "Khốn nạn. Đích thị là lão chủ xưởng dê xồm. Tội nghiệp Nhỏ!".
***
Sáng sớm, Hoài cựa mình tỉnh giấc, Thường trở về phòng khi nào không hay, cô trông có vẻ rất mệt mỏi. Hoài kéo chăn cho Thường ngủ thêm chút, đoạn đi chuẩn bị bữa sáng. Bữa sáng mọi khi với cô đơn giản là bát cơm chiên vàng giòn tự làm hoặc một ổ bánh mì mua từ cô chủ dễ mến phía bên kia đường. Hôm nay thì khác hẳn, Hoài mua một bát bún giò ngon lành còn nóng hổi. Cô cần mẫn bưng trên tay lên phòng léo réo gọi:
Thường tự hỏi, cảm giác khi cạnh Hoài liệu có phải là tình yêu? (Ảnh minh họa)
- Nhỏ ơi! Dậy thôi. Dậy ăn khi còn nóng.
Thường choàng tỉnh, những cốc bia hôm qua khiến đầu cô nhức mỏi. Cô bước xuống những bậc thang uể oải, đoạn thấy bát bún nghi ngút mắt cô sáng hẳn ra. Cô đưa ánh mắt sang phía Hoài, nói lời cám ơn vội rồi cầm đũa ăn một cách ngon lành. Chẳng có gì lạ bởi ăn là sở thích của cô nàng, đặc biệt là món bún giò. Chỉ có cô bạn tâm giao là Hoài mới hiểu được cô và biết cách làm cô vui.
- Nhỏ tính sống như thế này hoài sao Nhỏ? - Hoài cất lời khi Thường vừa dùng bữa xong.
- Ừ. Không sống vậy chứ biết sống sao?
- Nhỏ vẫn muốn tiếp tục quan hệ mập mờ với ông chủ dê xồm đó sao?
- Là sao?
- Nhỏ đừng tưởng anh không biết à nha. Không chỉ mình anh đâu, mọi người trong xưởng đều biết. Họa sắp ập tới đầu Nhỏ rồi đấy Nhỏ à.
Thường chợt im lặng. Cô thoáng nghĩ về điều đó. Họa ư! Cái họa lớn nhất cuộc đời cô đã gây ra từ hai năm trước. Khi cô bắt đầu yêu sớm và trót có thai với gã tình hờ. Cô đã tự giết chết sinh linh của mình và trốn vào Sài Gòn biệt tích. Còn chuyện tình cảm với ông chủ xưởng cô thấy thật bình thường. Ông chủ bảo đã ly dị vợ và vợ của ông đang ở quê. Ông đã hứa với Thường rằng sang năm, khi Thường tròn 18 tuổi sẽ cưới Thường làm vợ. Lúc đó Thường sẽ có cuộc sống yên ổn. Thường nghĩ đơn giản là thế. Dù cô rất sợ mỗi tối khi đi cùng ông chủ. Những lần đụng chạm da thịt khiến Thường ám ảnh. Cô không dám nghĩ đến điều đó nữa.
Có tiếng ken két của cánh cửa sắt ở xưởng kéo vội.
- Xuống làm thôi Nhỏ. Ông chủ của Nhỏ đến rồi đấy! - Hoài cất lời pha chút bông đùa.
Thường sửa soạn đồ rồi xuống chỗ làm. Chiếc máy sấy trên tay bắt đầu soàn soạt. Một ngày trôi qua với cô luôn như thế!
***
Khi ánh mai hừng đông, Thường choàng người tỉnh giấc. Không gian trên chiếc giường nhỏ bỗng nhiên rộng hơn, trống trải hơn. Cô giật mình khi bên cạnh cô không có hình ảnh quen thuộc của Hoài. Cô nghĩ chắc Hoài dậy sớm như mọi khi. Nhưng kỳ lạ thay những thứ khác của Hoài trong phòng cũng không còn nữa, chỉ còn lại mỗi bức thư tay. Thường cầm thư lên, vừa đọc vừa rơi nước mắt:
"Nhỏ! Anh phải đi. Bố mẹ bảo anh về quê và họ đã sắp xếp cho anh một đám hỏi. Anh 26 tuổi rồi, phải đến lúc thôi. Dù anh chẳng muốn và chẳng hề có cảm giác gì với người đàn ông anh sắp cưới. Xa anh, Nhỏ phải tự cố gắng sống cho tốt, ăn uống đầy đủ và sống lành mạnh hơn. Anh không an tâm khi để Nhỏ sống một mình, nhưng anh không thể làm điều gì khác.
Nhỏ! Bấy lâu sống chung với Nhỏ, Nhỏ cũng hiểu anh khác với những người con gái khác. Anh không thích đàn ông, thậm chí ghét họ. Anh chỉ yêu và có tình yêu với những người con gái. Và anh yêu Nhỏ lắm Nhỏ à! Yêu Nhỏ như cái định nghĩa đúng của hai chữ "tình yêu". Nhưng anh biết Nhỏ là con gái, Nhỏ có người yêu rồi và Nhỏ còn tương lai phía trước. Anh sẽ cố gắng sống tốt và cũng hy vọng Nhỏ cũng sẽ làm được điều đó. Có khó khăn gì, tìm anh nhé Nhỏ! Khi nào có dịp, anh sẽ lên thăm!
Tạm biệt Nhỏ! Thương nhỏ nhiều!"
Thường khóc. Cô bất ngờ trước tình cảm bấy lâu này Hoài dành cho mình. Cô nghĩ chuyện xưng 'anh - em' với một người con gái khác rất đỗi bình thường. Cô bắt đầu nhớ đến những ngày tháng sống cạnh Hoài, những cử chỉ và cách Hoài quan tâm cô. Chợt sống lưng cô cảm thấy lạnh khi nhớ đến những lúc mình ngã vào vai Hoài khóc sướt mướt, khi Hoài ôm cô vào lòng an ủi những khi cô tủi thân nhớ về quá khứ buồn... những khi ấy, cô cảm thấy ấm lòng đến kỳ lạ! Cảm xúc mà đến bây giờ, khi đọc lá thư của Hoài, cô mới nhận ra.
Trong lòng Thường giờ đây dấy lên những suy nghĩ: Liệu mình có yêu Hoài không? Mình có phải là con gái? Mình yêu con gái? Những câu hỏi cứ ùa đến, dập tắt cả quá khứ buồn khổ của Thường... Thường phải sống sao đây!?