Tình yêu không hẹn trước
Tôi yêu em mà tiếng yêu quá muộn màng không thể trao đến em.
Tôi ra về lòng thật vui khi nhìn thấy em thật hạnh phúc, hạnh phúc với gia đình trọn vẹn của em. Lòng đã yêu em từ bao giờ, tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là tôi và em đã là bạn với nhau từ lâu lắm rồi. Giờ đây tôi chợt nhận ra không nhìn thấy em một ngày tôi cảm thấy trống trải, buồn tẻ, như nỗi nhớ chất đầy trong tim không biết san cho ai.
Tôi đã có người yêu nhưng em luôn ở bên cạnh tôi, dường như thời gian dành cho em còn hơn thời gian dành cho người tôi yêu, phải chăng người yêu chỉ là một danh phận mà tôi dành cho người yêu mình. Mỗi khi tôi và người yêu có giận hờn có điểm bất đồng tôi lại đến với em như một thói quen, thói quen đã hình thành từ khi em nở nụ cười với tôi khi lần đầu gặp nhau, ngày mà mọi người chào đón thành viên mới. Ngày mà chập chững bước vào một gia đình mới mà tôi luôn nể mọi người, luôn gọi tất cả mọi người là anh chị.
Em cũng hay chia sẻ với tôi về cuộc sống, về những điều gọi là tình yêu. Tình yêu thì muôn màu muôn vẻ, giống như 7 sắc cầu vồng vậy, có thể trộn với nhau mà không màu nào giống màu nào.
Khi có bài tâm sự, bài báo nào hay tôi đều gọi em để đọc cho em nghe, tôi thích nhất là em cứ gật gù khi nghe tôi đọc, còn cười cả giọng tôi nữa, nghe chẳng giống ai. Sao tôi lại nhớ đến vậy hình bóng em, nhớ lắm nụ cười ấy, có phải tôi đang lầm tưởng, tôi đang mộng du giữa đường đời. Tôi luôn thấy nụ cười nơi em, em làm cho anh mỗi ngày là một ngày vui, tôi cảm nhận rằng em luôn ở nơi đó đợi tôi, em không bỏ đi dù tôi gặp chuyện khó khăn nào.
Lo lắng hơn cả em khi em gặp chuyện rắc rối, em không thể sắp xếp luôn gọi cho tôi hỏi ý kiến những lúc như vậy tôi thấy em thật nhỏ bé cần được che chở.
Tôi luôn cầu mong những điều tốt đẹp nhất đến với em và gia đình (Ảnh minh họa)
Đi chơi với em là niềm mơ ước với tôi, nhiều khi tôi luôn tưởng tượng ra cảnh được đi dạo, được nô đùa với em, với những cánh đồng lúa ngát hương, được đèo em trên con đường làng, những bờ đê nơi hằn dấu những mơ ước lãng mạn, chỉ nghĩ đến đó thôi tôi cũng đã tự thưởng cho mình bằng nụ cười ngây ngất. Khao khát về một cái ôm siết chặt về nụ hôn hững hờ khiến tôi lại thấy hụt hẫng.
Tôi nhớ đến những nơi có khung cảnh lãng mạn hay một bộ phim hay tôi lại mong giá như em ở đây, giá như em chưa từng…
Nhiều lúc tôi tự hỏi mình rằng em có tình cảm với tôi, em có nhớ tôi, em có khóc khi tôi đau, em có cười khi tôi vui. Nhưng tôi lại trở lại thực tại sao nhanh đến vậy rằng tôi và em mãi mãi chẳng thể đến được với nhau dù chỉ là người tình, người tình trong mộng.
Hôm nay tôi mơ thấy em, tôi đã khóc trong giấc mộng khi em xa tôi, xa tôi thật rồi…Tôi biết hằng ngày thiếu vắng em sẽ như thế nào, tôi sẽ hay gọi điện cho em ư, hay thường xuyên đến nhà em chơi với lý do hết sức ngớ ngẩn, hay làm việc miệt mài làm đến kiệt sức, nhưng như vậy tôi lại nhớ em. Giấc mơ nhanh chóng được tôi hiện thực vì tôi luôn sống nội tâm và thực tế.
Giờ đây về nhà tôi mới cảm nhận hết nỗi đau của người đến sau, tôi yêu em mà tiếng yêu quá muộn màng không thể trao đến em. Đau đến mức nào thì chỉ mình tôi biết, tôi luôn cầu mong những điều tốt đẹp nhất đến với em và gia đình.
Yêu đâu phải kết thúc là đến được với nhau mới là tình yêu đẹp, yêu em tôi thấy đời mình có thêm màu sắc, màu của người đơn phương, màu của những vui vẻ, những vô tư, không chút so đo nào, để đêm về tôi không nhớ da diết, không khóc vì em đang bên ai, tôi chỉ chợt nhớ và mỉm cười. Có lẽ tôi yêu thật sự rồi.