Tình đơn phương tuổi tứ tuần
Tận cùng trong trái tim Phương lúc nào cũng có một ngăn nhỏ chứ hình bóng của Đình.
Ngoài trời mưa vẫn rơi, tiết trời se lạnh, Phương ngồi nhìn trời mà lòng chạnh buồn nao nao.
Giờ này Đình đang làm gì, anh có nhớ đến cô không? Anh có biết cô rất nhớ anh không, chắc anh không biết đâu, vì anh cứ tưởng những lời cô nói năm xưa là chọc ghẹo anh trong lúc bốc đồng. Anh đâu biết tuy Phương là người hay thích đùa nhưng trong tình cảm cô rất chín chắn và nghiêm túc, và cũng rất khó tránh trong việc chọn bạn trai nữa.
Đối với Phương đã gần 40, cô không bao giờ nghĩ trái tim mình lại có lần rung lên lần nữa, cô tưởng nó đã chết lịm tự lâu rồi vì tất cả đàn ông trên đời đối với cô, cô đều xem thường, không ai có thể khiến cô rung động. Sau khi kết hôn cô tự mình khép cửa lòng, vì cô nghĩ cô sẽ chẳng bao giờ yêu ai ngoài chồng mình nữa vì với cô ai cũng không bằng Tùng, chồng cô.
Phương ngẫm nghĩ và cũng chẳng ngờ, cô lại yêu Đình, anh không có gì đặc biệt, chẳng đẹp trai không to cao, chắc cô phục anh chỗ giỏi làm ăn, cô biết Đình đã lâu, nhưng chỉ chào hỏi qua loa, chưa bao giờ nói chuyện, Đình là bạn hoc thưở xưa của chồng cô, đối với cô Đình cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.
Phương ngẫm nghĩ và cũng chẳng ngờ, cô lại yêu Đình (Ảnh minh họa)
Cô bắt đầu liên lạc với Đình là vì Tùng, Tùng tìm tới Đình tâm sự cùng Đình bệnh trầm cảm của mình, tính Tùng rất ghen, mà tính Phương thì lại hờ hững, không tỉ mỉ chăm sóc, đối với cô đã có mấy mặt con với nhau còn khách sáo làm gì, để tâm trí làm ăn và lo cho con. Ngoài công việc Phương cũng không hề đi đâu, sau giờ làm cô luôn luôn đi thẳng về nhà, vì cô biết Tùng rất ghen, anh chẳng bao giờ để cô đi đâu nửa bước. Khi mới chung sống cô cũng rất khó chịu, nhưng dấn dà cô quen, vì muốn gia đình êm ấm nên cô làm vui lòng Tùng.
Ban đầu Đình gọi cô hỏi về bệnh tình của Tùng, cô cũng nhờ Đình có đi chơi đâu thì rủ Tùng đi với, vì Tùng ngoài vợ con ra, anh chẳng bao giờ liên lạc với ai, hay đi chơi với ai, vì vậy dễ bị stress. Mỗi ngày Đình đều gọi cô, có hôm nói chuyện cả giờ đồng hồ, có hôm quá buồn Tùng cô chỉ biết gọi Đình và khóc với anh, và từ từ như thói quen, Đình không gọi là cô thấy nhớ, và Đình cũng luôn luôn gọi cô, có hôm gọi 3, 4 lần chỉ để tán dóc và nói chuyện trên trời dưới đất. Rồi cô có cảm giác nhớ nhung Đình lúc nào chẳng hay, còn Đình có trời mới biết anh có thương Phương hay không, có đôi lúc cô nói bóng gió với Đình thì Đình bảo cô đừng đùa.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng loài ra, rồi Tùng cũng biết, Tùng gạn hỏi Phương thú nhận rằng cô yêu Đình, nhưng chỉ là đơn phương, vì Đình chưa bao giờ nói yêu cô, và Tùng đã gọi Đình, chẳng biết Tùng nói gì, nhưng sau hôm đó, Đình chẳng bao giờ bắt máy khi Phương gọi, và Tùng năn nỉ Phương hãy bỏ qua hết xây dựng lại từ đầu. Phương vì con, đã gạt bỏ tất ca, làm một chuyến du lịch cả gia đình, để giúp Tùng vượt qua căn bệnh trầm cảm.
Bây giờ gia đình Phương đã vui vẻ ấm cúng như xưa, nhưng tận cùng trong trái tim Phương lúc nào cũng có một ngăn nhỏ chứ hình bóng của Đình. Cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên mối tình đơn phương của tuổi tứ tuần.