Tình công sở, tình thừa thãi
Tôi phải nói ngay từ đầu, tôi là người phụ nữ đã nhiều lần ngoại tình và đều là những mối tình công sở.
Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó: tôi xinh đẹp - bạn bè, đồng nghiệp, người thân đều nhận xét như thế.
Có lẽ vì vậy mà tôi không có được hạnh phúc. Mới 18 tuổi là tôi đã có hàng tá các chàng trai vây quanh. Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ sợ tôi sẽ dại dột mà làm xấu mặt gia đình nên đồng ý cho tôi lấy một chàng khá nhất trong các chàng trai đó. Anh là cầu thủ chuyên nghiệp, cao to, đẹp trai và cũng rất đào hoa. Bị cuốn hút bởi cái vẻ ngoài của anh, nghĩ mình đã yêu, tôi hân hoan lên xe hoa.
Cuộc sống gia đình của chúng tôi chẳng mấy chốc thể hiện rõ sự lỏng lẻo. Anh đi suốt, hết thi đấu đến tập huấn, có ở nhà thì cũng bè bạn nhậu nhẹt, chơi bời đâu đó. Tôi như bông hoa thỉnh thoảng anh vui vui thì trưng ra với thiên hạ cho mọi người trầm trồ, nếu anh quên mất thì tôi cứ lủi thủi một mình với đứa con gái nhỏ ra đời hơn một năm sau ngày cưới. Tôi biết, quanh anh còn có những cô gái đẹp hơn tôi. Tính tôi lại nhút nhát, vài lần ăn bạt tai của anh khi thắc mắc ghen tuông đã làm tôi rúm ró, không còn ý thức gì về quyền làm vợ của mình nữa.
Nhưng vì tôi đẹp nên sự cô đơn của tôi không thoát khỏi ánh mắt của các đồng nghiệp. Những săn đón bắt đầu và tôi lao vào những cuộc tình mới để quên nỗi buồn mái ấm nhạt nhẽo, có cũng như không. Tất cả những mối tình công sở ấy lúc đầu đều hết sức nồng thắm. Với ai, tôi cũng là người phụ nữ mà họ tìm thấy sau những bất hạnh hôn nhân. Với ai, tôi cũng là chỗ dựa, chỗ an ủi, chỗ sẻ chia... Tôi thương họ. Tôi hận những người phụ nữ dữ dằn, đanh đá, chỉ biết đòi tiền chồng, ghen tuông, có hạnh phúc mà không biết nắm giữ. Tôi tin rồi họ, những người tình công sở của tôi, trước sau cũng sẽ can đảm vứt bỏ những mụ phù thủy kia để tìm đến hạnh phúc bình yên bên tôi.
Tôi đã nhận ra những ê chề của thứ tình cảm thừa thãi, ăn cắp đó (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, tôi dần nhận ra tất cả chỉ là sự giả dối. Với người này tôi bắt gặp cảnh gia đình hạnh phúc bên nhau trong hội hoa xuân, người chồng “bất hạnh” đang ôm eo vợ mình rất đằm thắm. Với người kia là sự lủi nhanh như cắt khi vợ ập đến bắt quả tang chúng tôi tay trong tay ở một quán cà phê kín đáo. Với người nọ là chiếc điện thoại khóa máy vội vàng giữa đêm khuya khi tôi báo bị đau ruột thừa, không có ai bên cạnh… Tôi lần lượt nhận ra chân dung “tham và hèn” của những người tình công sở. Họ chỉ muốn có tôi dung dăng dung dẻ trong những bữa trưa ngắn ngủi hay những chiều cà phê lãng mạn. Họ sẵn sàng tránh né trách nhiệm, chối bỏ quan hệ, cắt đứt hèn nhát khi “những mụ phù thủy” của họ xuất hiện, thề sống thề chết với vợ ngay trước mặt tôi, rằng họ chỉ yêu vợ, rằng tôi chỉ là phút lỡ lầm, thậm chí là tôi cố tình quyến rũ họ. Có anh chàng còn đê tiện đến mức yêu cầu tôi trả lại mọi món quà tặng để vợ anh ta được hoàn toàn yên lòng.
Thế nhưng, tôi vẫn không tránh được những mối tình công sở đó, bởi chồng tôi vẫn đi liên miên ngày tháng. Thỉnh thoảng anh có về ở nhà năm ba ngày thì hành hạ, dằn vặt tôi với lời đe dọa: “Tôi mà biết em ngoại tình, tôi giết cả hai”. Tôi căm thù kiểu sở hữu của anh ta, căm thù thái độ nhơn nhơn, coi thường của anh ta với tôi. Tôi không dám chống lại anh ta thì tôi sẽ ngoại tình. Tôi cảm thấy mình phần nào trả thù được, phần nào làm nhục được kẻ mạnh hơn mình, đang sở hữu mình khi ngoại tình.
Nhưng, càng ngoại tình, tôi càng cô đơn. Tôi đau đớn biết chừng nào trong những đêm nằm co quắp một mình, bấm máy gọi người tình, kẻ mới buổi sáng thề thốt yêu đương, giờ lại lắp bắp hoảng hốt: “Anh A, chị B đó à. Dạ dạ, tài liệu đó tôi đã làm xong. Mai tôi sẽ gặp anh (chị) sớm” hay “Dạ xin lỗi, anh lộn máy rồi” thậm chí là cả lời quát tháo kìm nén: “Sao em dám gọi cho anh giờ này”.
“Đi đêm có ngày gặp ma”. Một trong số những “phù thủy vợ” đã gọi điện đến cho chồng tôi, khi đó chúng tôi cùng đang ăn cơm, một bữa cơm nhà hiếm hoi của anh. Nghe xong điện thoại, anh lẳng lặng không nói lời nào úp nguyên bát canh chua nóng rẫy lên đầu tôi. Những đánh đập, chửi rủa suốt nhiều tuần sau đó đã khiến tôi có đủ can đảm xin ly hôn.
Giờ đây tôi sống một mình cùng con gái. Mọi sóng gió đã qua. Tôi hoàn toàn tự do để có những mối tình của mình. Vẫn lao vào tôi những gã đàn ông “cổ cồn trắng” với điệp khúc “Gia đình anh bất hạnh”, “Vợ anh không hiểu anh”, “Em mới đúng là nửa còn lại của anh”… nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh, dửng dưng. Tôi đã nhận ra những ê chề của thứ tình cảm thừa thãi, ăn cắp đó. Không có gì không có cái giá của nó. Làm gì có sự thanh thản với hạnh phúc vụng trộm. Mà cái giá đó quả là quá đắt. Tôi thà một mình.