Thư tình: "Xin lỗi vì đã phí hoài năm tháng của em!"
Sau 4 năm hò hẹn, anh nói lời chia tay nhẹ nhàng mà như cứa vào tim, vào từng thớ thịt cô.
Dương là một cô gái kéo vĩ cầm với bề ngoài không có mùi của nghệ sĩ. Cô không xinh đẹp nhưng lại giỏi giang và hòa nhập tốt nên ở môi trường đại học ít nhiều cũng nhận được sự chú ý và chút thành tựu. Khuyết điểm duy nhất của Dương là hay quên, nhờ tính quên đó mà cô mới gặp được người đànn ông ấy - mối tình đầu của cô.
Cô gặp anh vào những ngày tháng 12 do cô để quên cuốn sổ tay chép nhạc phổ trên chuyến xe tối muộn, cũng may Dương ghi tên và số điện thoại mình trong đó. Cả hai gặp gỡ, thân quen rồi yêu nhau như những cặp đôi có duyên khác.
Anh không có nhiều ưu điểm giống mấy chàng hot boy trong phim hay trong truyện. Cô yêu anh vì chút bụi bặm đời thường, giọng nói ấm, mắt nước và trầm tư. Đơn giản hơn là vì cô cảm thấy an toàn khi được anh ôm vào lòng mỗi khi mệt mỏi, anh không nói nhiều nhưng mỗi lời anh nói ra cũng làm lòng cô mềm lại. Cô bảo anh đừng hứa hẹn, sợ rồi ngày nào đó chia xa...
Anh ích kỷ bỏ quên cô trong ký ức của mình (Ảnh minh họa)
Anh là nghệ sĩ thổi saxophone ở các phòng trà, sau đổ vỡ hôn nhân với cô vợ do gia đình mai mối, cô ta bảo anh không lãng mạn và thiếu ân cần, cô ta bỏ đi theo một chàng trai trẻ...rồi cứ thế biệt tăm. Anh bỏ vào thành phố sống hàng ngày bằng rượu, khói thuốc và tiếng saxophone đêm cho đến ngày gặp Dương - cô sinh viên có chút đam mê với âm nhạc cổ điển, lanh lợi và khó tính.
Anh buông lời yêu cô trước khi anh nhận ra mình yêu cô. Anh mừng thầm vì cô không bảo anh hứa hẹn. Và cô là lựa chọn để anh tập tành sự lãng mạn. Cô không biết điều đó!
Yêu cô (thực ra là trong một mối quan hệ yêu đương), anh không bỏ rượu, anh không bỏ thuốc, anh vẫn đi bar và say xỉn mỗi ngày với những điệu saxophone buồn. Yêu anh, cô dịu dàng hơn, biết nhường nhịn, chu đáo hơn trước. Cô làm đẹp cho chính mình, học nấu ăn và nữ công. Biết anh hay hút thuốc, cô mua đầu lọc cho anh. Biết anh hay uống rượu, cô học người ta nấu canh giải rượu. Tối tối không có tiết ngoại ngữ cô đến phòng trà nơi anh làm việc, chỉ ngồi đấy đến khuya để cùng anh đi ăn hay dạo phố.
Anh vẫn thế còn cô đã khác đi rất nhiều!
Trong suốt 3 năm, tình cảm trong anh nhạt dần rồi bay biến còn tình yêu trong cô cứ ngày một nhiều thêm. Cô giờ đã là một giáo viên dạy nhạc ở một truờng cấp 3, cô đủ tư cách để làm vợ anh, là người chung chăn gối với anh sau này nhưng mãi tới lúc này anh không hề mở miệng đề cập đến chuyện tương lai. Còn cô, cô cứ đinh ninh rằng anh không hứa hẹn nhưng anh sẽ làm sớm thôi, vì anh yêu cô mà, những 3 năm cơ mà...làm sao có thể lìa xa nhau cho được. Là một mình cô nghĩ vậy thôi!
Vợ anh trở về trắng tay do bị chàng trai lãng mạn năm nào lừa gạt hết tiền, lừa cả tình nữa. Anh thương và trở lại với người phụ nữ đó. Anh bỏ rơi cô dần trong mỗi tối hẹn, bỏ cô trong buổi sinh nhật chung của hai người. Sau đó lại vỗ về cô bằng đôi mắt nửa thành thật nửa dối gian, cô lặng im áp tai lên tim anh, mềm lại niềm tin và không cứng môi ngoa mồm nữa.
Một ngày đầu Đông sau 4 năm hò hẹn, anh nói lời chia tay nhẹ nhàng mà như cứa vào tim, vào từng thớ thịt: "Nghĩa vợ chồng anh chưa bỏ được, xin lỗi vì đã phí hoài năm tháng của em!"
Rồi những năm sau đó nghe đâu người phụ nữ kia lại bỏ rơi anh đi lấy chồng ngoại. Rồi cũng nghe đâu anh lại rượu chè thâu đêm. Còn cô ngoài việc nghe và đau đớn ra thì chẳng thể làm gì được. Bạn bè và gia đình khuyên cô ổn định, cô mỉm cười im lặng, nhiều chát chua.
Anh tìm về phòng trà cũ, gọi một tách cà phê và rít thuốc lá, hôm nay không có ai chơi nhạc. Máy phát một điệu saxophone đơn "Hình bóng của mây". Má anh tự dưng ướt, anh nhớ cô gái kéo vĩ cầm, anh nhớ bàn tay cô, anh nhớ vòng tay ôm anh thật chặt mỗi tối, anh nhớ bát canh giải rượu... Anh ích kỷ bỏ quên cô trong ký ức của mình, cô là một sự lựa chọn giống như anh là chọn lựa cho những lúc lòng người đàn bà ấy chông chênh. Anh và cô thua, thua đậm trong ván cờ tình yêu vì chưa bao giờ cả hai là người chơi mà chỉ là một quân cờ, một người thay thế...
Phục vụ quán bưng ra cho anh một tách cà phê kèm theo một mảnh giấy màu ghi, chỉ vỏn vẹn đôi dòng:
"Nốt tách này rồi quên hết nha anh
Em phải đi lấy chồng, em không mong đợi nữa
Chúng ta yêu nhau mà chưa từng hẹn hứa
Cho nên lỡ duyên mình mà trọn nợ người ta..."
Không biết anh gấp mình vào đâu để khóc, hai chiếc chuông gió phía ngoài cửa nhìn vào thấy vai của người đàn ông ấy rung nhẹ. Mưa nồng nàn rơi.
Sài Gòn những ngày lập đông tháng 12.2015
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsudocgia@gmail.com, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất! |