Thư tình: Viết cho ngày mưa nhớ anh
Ngày mưa, cảm xúc buồn và hình ảnh anh lại hiện về trong tâm trí em.
Mình xa nhau vậy là đã được hơn 1 năm rồi anh nhỉ? Có lẽ anh không còn thời gian cảm nhận được sự cô đơn của mùa thu Hà Nội như em đâu? Anh đâu có thời gian để ngắm mưa, để cảm nhận cái se se lạnh đúng không?
Kỷ niệm cũ tràn về khiến một cô gái không thích viết lách như em lại có thể ngồi viết vài dòng về anh, về kỷ niệm đẹp một thời đã đi qua.
Em sẽ cố gắng tha thứ cho anh để có thể lãng quên anh một cách dễ dàng (Ảnh minh họa)
Tâm trí em mâu thuẫn quá, nhớ về anh không biết phải bắt đầu từ đâu? Từ những ngày đầu ngọt ngào, những trận cãi vã giận hờn để rồi chúng mình lại quấn quýt hơn và cuối cùng có lẽ là nỗi đau của riêng em.
Thời tiết ngày hôm nay giống với cái ngày mà hơn 1 năm về trước đến lạ. Buổi trưa đó vì nhớ anh quá mà em đã đội áo mưa lên nhà anh chỉ để muốn được ngắm anh, nghe anh nói những lời yêu thương và được ôm anh 1 cái cho thỏa nỗi nhớ. Vậy mà ngày hôm đó cũng chính là ngày mà em đã mắt thấy, tai nghe, đã xác định anh không phải thuộc về riêng em.
Dọc đường về nhà em cũng không biết mình đã làm cách nào mà về được tận nhà, làm sao để về tới nhà với đôi mắt không đỏ hoe vì mọng nước và bờ môi không có vị mặn chát từ những giọt nước mắt của chính em.
Trên chặng đường 10 km từ nhà anh về nhà em, cũng không phải là quá dài đúng không anh? Đã có những cuộc gọi nhỡ từ người thân, từ đồng nghiệp và vài số máy lạ nhưng tuyệt nhiên không có số của anh. Giờ phút đó em tự hiểu bản thân mình sẽ phải đứng dậy sau nỗi đau mà anh đã từng gây ra cho em dù biết rằng nó rất khó khăn và vượt sức của em.
Đến bây giờ mình vẫn thỉnh thoảng gặp lại nhau nhưng sao mỗi lần nhìn thấy nhau mà xa lạ quá. Thậm trí ngày hôm qua mình còn đứng gần nhau nhưng cả 2 một nụ cười nở trên môi để chào hỏi nhau cũng không.
Em tự hỏi bản thân “Tình yêu là gì mà nó ngọt ngào, độ lượng là vậy và cũng có thể ích kỷ, hẹp hòi quá đỗi bình thường. Không phải mình đã từng là 1 cặp đó rồi sao? Đã từng nắm tay nhau đi dọc bờ biển một ngày chớm bão, đã từng nắm tay nhau dong duổi bao lượt con đường từ nhà em đến nhà anh và cũng đã từng trao nhau những nụ hôn nồng ấm vậy mà sau tất cả giờ gặp nhau nó chỉ có thể gọi là những người dưng xa lạ"...
Ngày hôm qua, đứng cạnh anh trái tim em không còn cảm thấy đau như trước nữa. Có lẽ vì đau quá mà giờ đây nó đã chai sạn chăng? Người ta thường nói đau thì sẽ tự biết buông tay và thời gian chính là liều thuốc hữa hiệu nhất để chữa trị nỗi đau từ căn bệnh tình yêu mang lại.
Em đã đọc ở đâu đó có những điều mà người thất tình nên làm, trong số đó có điều “Tha thứ và lãng quên". Đúng vậy, em sẽ cố gắng tha thứ cho anh để có thể lãng quên anh một cách dễ dàng và nhanh nhất mà em có thể.
Tiềm ẩn trong ngăn bí mật của trái tim em thì anh vẫn luôn tồn tại nhưng sẽ không phải tồn tại dưới cái tên “Hâm iu" mà em đã từng gọi nữa mà giờ đây và về sau nó hiện hữu dưới cái tên “Người dưng" đã làm trái tim em từng xao xuyến và quặn đau.
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!