Thư tình: Gửi anh - "cơn say nắng" của em!
Hãy cho em gọi anh như thế nhé, dù chỉ một lần thôi bởi chúng ta mãi mãi không thuộc về nhau.
Chúng mình như hai đường thẳng song song, cứ chạy mãi như thế cho đến hết cuộc đời này, chỉ bởi chúng mình đã có hạnh phúc của riêng mình.
Từ sau cái ngày đi công tác đó, em cảm thấy như trái tim mình lại trỗi dậy, lại khao khát nhớ mong, tình cảm của em như được hồi sinh trở lại. Em biết mình thật ngốc vì những gì anh đối với em chỉ như người đồng nghiệp với nhau thôi phải không anh?
Giữa trái tim và lý trí, em chỉ được chọn một trong hai, và em phải trở về với hiện tại (Ảnh minh họa)
Nếu như hôm đó anh đừng chủ động nhắn tin cho em thì chuyến đi công tác đó sẽ không có những ánh mắt, cử chỉ, lời nói dành cho nhau. Em là người đa cảm, hay nghĩ mông lung, hay bị chi phối bởi những điều như vậy.
Em cũng ước rằng hôm đó em không nghe một người phán rằng: em thất vọng về chồng, khi lấy chồng đã phải hạ tiêu chuẩn người chồng xuống rất nhiều. Em giật mình thảng thốt bởi sao người ta lại nói đúng và đúng vào thời điểm em gặp anh.
Cả đêm hôm đó em không thể nào ngủ được, cứ vẩn vơ nghĩ mãi về lời nói đó. Và cũng bởi em nghĩ về anh. Em biết thực tại rằng không phải trong cuộc đời này mong điều gì cũng thành hiện thực cả.
Nhưng anh xuất hiện vào đúng thời điểm này, vào đúng lúc mà em cho rằng mình chỉ có tình yêu vĩnh cửu dành cho người chồng đang hết mực yêu thương em. Em cũng biết được câu “say nắng” nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại có thể “say nắng” một ai đó.
Anh xuất hiện rất đỗi bình thường, nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió thoảng qua. Em nhớ ngày đầu tiên em gặp anh là tại phòng thư ký, anh không gây ấn tượng gì với em.
Và cả những ngày sau đó nữa khi mà sếp của chúng mình hay lên cơ quan thì em và anh cũng dường như hai người xa lạ, chẳng hỏi han gì nhau.
Anh à! Cũng kể từ khi đi công tác về, em luôn nghĩ về anh, về ánh mắt của anh, về lời nói của anh, về cử chỉ anh dành cho em. Em biết có thể đối với anh đó là điều hoàn toàn bình thường nhưng với em nó sao lại gần gũi đến thế. Em biết em đã “cảm” anh mất rồi.
Từng ngày trôi qua, em vẫn mong được gặp anh dù chỉ là vô tình trên những con đường nhỏ của Hà Nội, dù chỉ là vô tình đi ngang qua cơ quan mà thôi. Nhưng đâu phải mong là được phải không anh? Dù chúng ta đâu có cách xa nhau hàng ngàn hàng vạn km đâu, phải không anh?
Em vẫn luôn cố gắng không nghĩ về anh, bởi bên em còn có gia đình nhỏ bé và bên anh là người vợ hiền đảm đang và những đứa con ngoan ngoãn. Dù trong lòng vẫn nhớ anh nhưng lí trí mách bảo em rằng không thể được.
Và bây giờ điều khó xử vô cùng đối với em là làm sao để quên được anh. Càng cố quên anh thì lại càng nhớ đến anh. Em đã đọc được một câu châm ngôn rằng “Đừng cố học cách quên mà hãy học cách sống cho thanh thản”, em nghĩ điều đó là đúng và có lẽ em nên như thế, có vậy tâm hồn mới thanh thản và nguôi ngoai nỗi nhớ về anh.
Giữa trái tim và lý trí, em chỉ được chọn một trong hai, và em phải trở về với hiện tại. Em mong rằng em sẽ mau chóng lại trở về với cuộc sống thực hàng ngày của em như ngày em chưa từng gặp anh, như ngày em chưa từng nghĩ đến anh, không mơ mộng nhiều, không viển vông nhiều nhưng sẽ thực tế hơn, sẽ đúng với cuộc sống của em hơn.
Và có lẽ anh không bao giờ có thể đọc nó. Em chỉ cần anh biết rằng có một người quan tâm đến anh như người em gái quan tâm, lo lắng cho anh trai là em vui rồi. Nếu như có một ngày nào đó mà anh biết được thì điều em mong nhất đó là hãy là người anh trai của em.
Em vẫn luôn mong mình có một người anh trai thực sự chỉ bởi không phải tất cả những suy nghĩ, trăn trở trong cuộc sống đều có thể chia sẻ hết được, chỉ bởi nó sẽ là khoảng trời riêng của mỗi người mà thôi. Ngày mai trời lại sáng. Chúc anh mọi điều tốt đẹp.
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsudocgia@gmail.com, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất! |