Tạm biệt người tình của em
Em nhớ tiếng thở dài kìm nén những khát khao của anh khi ôm em, nhớ sự ngại ngần, lúng túng khi lần đầu tiên bàn tay anh chạm vào ngực em.
Người tình ơi, em tha thiết yêu anh, nhưng đường tình ta không sao tìm ra lối. Ta mãi mãi chỉ là người tình không thể đến với nhau, em biết rằng dù có cố gắng thế nào đi nữa thì cuộc tình mình cũng chẳng thể đi đến đâu, nên thôi đành lòng nguyện cầu nhìn anh hạnh phúc cất bước ra đi. Mãi mãi chỉ là người tình ở một nơi xa rất xa, lâu lâu gặp mặt để rồi tim ta lại thấy nhói đau, có lẽ em đành ngậm ngùi quên đi hạnh phúc xa vời này?.
Chúng mình đều đã có gia đình, và em biết cuộc tình của chúng mình là một cuộc tình tội lỗi. Nhưng anh ơi lí trí làm sao thắng nổi được con tim, khi mà mình gặp nhau rồi cứ vấn vương và yêu nhau mãi. Đúng là ông trời thích trêu đùa, Ngài ban cho mỗi người chúng ta một gia đình yên ấm rồi lại vô tình đẩy ta lại với nhau, khát khao, bốc lửa, hòa hợp kiếm tìm những điều mình thiếu, những điều mình chưa bao giờ từng có. Giá như ngày ấy mình đừng đến với nhau đừng cho nhau cơ hội thì có lẽ em sẽ không đau như bây giờ.
Cảm ơn anh khoảng thời gian qua đã yêu em và cho em biết được cảm giác yêu một người là như thế nào. Và giờ đây là cảm giác cố quên đi một người cũng khó khăn như thế nào. Em biết trong cuộc tình này em là kẻ đến sau, em vẫn biết yêu anh là sẽ đau mà sao anh ơi em vẫn yêu, để rồi hôm nay nước mắt hoen bờ mi, để tình em ôm nỗi đau sâu vào tim.
Đã đến lúc em nên buông tay anh ra để anh về với gia đình (Ảnh minh họa)
Quả thực em đã không thể nào quên cái ngày chúng mình gặp nhau trong buổi chiều mưa lạnh vội vã ấy. Em đã ngả đầu vào ngực anh, co mình trong vòng tay anh, cảm nhận, tận hưởng sự nồng ấm, nhẹ nhàng, yêu thương từ mắt anh, môi anh, từ làn da, hơi thở, từ giọng nói, tiếng cười của anh. Em thích và nhớ vô cùng cách anh ngả đầu vào ghế, mắt nhắm lại để em hôn, cách anh vừa nhíu mày chịu đau vừa tủm tỉm cười khi em cắn vào cằm, vào tay. Nhớ cả tiếng thở dài kìm nén những khát khao của anh khi ôm em, nhớ sự ngại ngần, lúng túng khi lần đầu tiên bàn tay anh chạm vào ngực em. Rồi anh chủ động kéo em vào phòng, chủ động để hai thân thể chúng ta tràn căng dưới vòi hoa sen. Dù biết là tội lỗi, là vụng trộm, nhưng cái cảm giác phải tranh thủ từng giây khiến chúng mình luôn muốn tự nguyện phục vụ nhau như một người tình tận tụy say mê và biết ơn.
Tất cả mọi chuyện mới chỉ như ngày hôm qua, mà giờ đã trở thành kỷ niệm. Dù nói gì thì nói, chúng ta không ai có thể bỏ mặc gia đình, nơi ấy còn có những người luôn chờ đợi ta, còn có những đứa con tội nghiệp. Vậy nên anh ơi, chúng ta không thể nào đến được với nhau, không bao giờ có thể.
Nếu như ta không thể quay lại, nếu như không đến được với nhau, đành vậy thôi, em nguyện chôn giấu thật sâu trong trái tim tình mình. Đã đến lúc em nên buông tay anh ra để anh về với gia đình.
Tạm biệt anh! Tạm biệt tình yêu một thời của em, hãy hạnh phúc anh nhé! Em sẽ ở một nơi rất xa, hướng về anh để nhìn anh vui vẻ và bắt đầu lại từ đầu. Em sẽ cất anh vào một góc trong tim cất kĩ để không ai tìm thấy và mang anh ra khỏi trái tim em được. Em sẽ giữ mãi hình bóng của anh lúc vừa quen.