Son môi kiêu hãnh

Sự kiện: Tình yêu nữ giới

Chị đã trả giá nỗi đau của mình bằng gần năm trời nằm liệt giường tại trung tâm thẩm mỹ viện

Những ngày hai mẹ con chị đợi cơm anh, có khi đến 9h đêm không thấy anh về. Chị sốt ruột gọi điện, bên ống dây nghe tiếng trả lời đầy hằn học của anh: “Gọi gì?”. Chị nhẹ nhàng bảo: “Anh sắp về chưa? Mẹ con em đang đợi cơm?”. Nghe giọng chị, anh càng mắng xơi xơi: 

- Giờ con chưa ăn, không biết lối cho con ăn mà đợi ngóng cái gì, tôi đi làm chứ đi chơi à?

Chị giấu nước mắt, cho con ăn rồi nằm trên ghế sô pha đợi anh về. Gần 12h đêm, tiếng chuông cổng reo, chị nhanh tay ra mở, thấy mặt chị, anh nhìn rồi bảo: “Giờ còn làm gì mà chưa ngủ?”. Chị im lặng cất cặp và quần áo cho chồng. Anh vào phòng con ngó nghiêng rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.

Hôm chị lấy quần áo giặt cho anh, thấy trên cổ áo có mấy vết son môi đỏ lựng. Chị hiểu ra vấn đề, nước mắt chị giàn giụa, xông thẳng vào phòng hỏi anh: “Thế này là thế nào? Anh giải thích đi?”.

Anh nhìn chị bình thản mà đáp: “Có gì mà cô phải căn vặn tôi. Tôi chán cái gia đình này lắm rồi? Cô muốn phản ứng thì đi luôn cho khuất mắt tôi”.

- Anh nói gì?

- Cô nhìn lại cô xem có giống người không? Trông chả ra đâu vào đâu cả.

Chị tức giận, ôm con vào phòng khóc nức nở. Chị biết rằng chị không thể đi. Trước khi lấy anh, chị hứa với bố mẹ sẽ luôn hạnh phúc và dù có chuyện gì cũng không làm cho ông bà lo lắng.

Trước ngày cưới, mẹ chị gọi vào phòng mà bảo: “Phụ nữ phải biết chịu đựng và khéo léo, có chuyện gì thì phải xem lại bản thân mình trước”. Nghĩ đến câu nói của mẹ, chị vào phòng con đóng cửa, ôm mọi giận giữ mà khóc nức nở cho một kiếp đời…

Anh chán chị vì chị là "người phụ nữ xấu nhất trên đời". Chị chẳng bao giờ son phấn, không quần là áo lượt, không túi này giày nọ... Một người phụ nữ quanh năm tẩn tảo và chịu đựng. Chị vẫn hiểu, như mẹ chẳng tốt chút nào, mọi tức giận của bố đều đổ hết lên người mẹ, những vết thương và chịu đựng nhẫn nhục của mẹ khiến cho chị thấy sợ hơn là phục.

Chị thầm ước, sẽ không bao giờ lặp lại lịch sử một lần nữa. Nhưng sao bi kịch đó vẫn cứ xảy ra?

Sắc đẹp có khả năng duy trì tình yêu còn chị chẳng có gì để gọi tình yêu trở về, giữa hai người chỉ còn lại bé Bông? Đứa bé tội nghiệp sẽ sống như thế nào cho những tháng ngày sau đó. Chị nghĩ đến con mà thấy đắng lòng....

Son môi kiêu hãnh - 1

Chị cần học cách quên, học cách sống một mình (Ảnh minh họa)

Chị hỏi anh: 

- Anh nói đi, tôi đã sai điều gì?

Anh nhìn chị bình thản mà đáp:

- Cô chẳng bao giờ đúng cả! Việc lấy một cô vợ xấu như cô đã làm tôi mất mặt lắm rồi, cô có được gia đình này, cô còn muốn điều gì nữa? Cô nhìn lại mình xem, chẳng ra đâu cả.

Chị ôm con rời khỏi nhà, anh và mẹ chồng cố giằng tay chị, kéo đứa nhỏ lại. Ba người giằng co một hồi, đứa bé khóc nấc lên, cánh tay nó đỏ vết giằng kéo của bố mẹ. Chị thương con ôm chặt nó mà khóc.

Mẹ chồng bảo chị:

- Cô muốn đi đâu thì đi, cháu phải để bà và bố nuôi. Chứ cô không việc làm, không nhà cửa, bản thân còn không lo nổi sao lo cho con được?

Những lời nói của mẹ con anh khiến lòng tự trọng của chị trỗi dậy. Chị nuôi ý định thay đổi cuộc đời mình, rửa nỗi hận trong lòng với người chồng tàn nhẫn. Chị sẽ đẹp, đẹp bằng mọi giá. Chị bước đi, tiếng con nhỏ khóc như xé lòng chị. Chị sẽ đi, nhất quyết trở về tìm con và kiểm tiền để giành lại con mình.

Sau gần hai năm chị biệt tăm, rồi một ngày trở về, chị khác hẳn: xinh đẹp và lỗng lẫy lạ thường. Anh nhìn chị mà hốt hoảng không nhận ra:

- Cô là…

- Tôi là người vợ đã bị anh bỏ rơi, anh quên rồi sao?

Anh nhìn chị ngỡ ngàng mà không nói lên lời.

- Tôi đã có khả năng nuôi con và tự lo cho cuộc sống của mình. Đơn đã đưa ra tòa, tháng tới chúng ta sẽ hoàn tất mọi thủ tục. Theo pháp luật, con sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi.

Những câu nói và ánh mắt buốt tim của chị làm anh sửng sốt, lần đầu tiên trong đời, chị dám bật lại và nhìn anh với ánh mắt đầy khêu khích đến thế.

Chị đã trả giá nỗi đau của mình bằng gần năm trời nằm liệt giường tại trung tâm thẩm mỹ viện, những vết mổ và dao kéo làm chị đau đớn, nhưng vết thương trong lòng chị còn lớn hơn gấp bội lần.

Chị cần học cách quên, học cách sống một mình, không cần dựa dẫm vào ai hết, chị đã trưởng thành hơn sau cú ngã đau điếng mà cuộc hôn nhân không tình yêu đã mang cho chị.

Chị hiểu rằng, sắc đẹp không mua được tình yêu nhưng nó mua được lòng tự trọng mà chị đánh mất.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Đỗ Huệ ([Tên nguồn])
Tình yêu nữ giới Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN